Sau khi rời khỏi Triệu gia, Triệu Tây Bối có chút xin lỗi nhìn Quý Nam Tư vẫn luôn không nói một lời: "Xin lỗi vì đã để anh bị mắng với tôi.” Cô giải thích một chút: "Gia đình tôi hơi phức tạp." "
Nghe vậy Quý Nam Tư cúi đầu nhìn Triệu Tây Bối, cô gái trước mặt rõ ràng rất nhỏ nhắn, nhưng không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.
Quý Nam Tư ánh mắt hơi híp lại, có chút xúc động, nhàn nhạt nói: "Không sao, chỉ là một chút ngoài ý muốn mà thôi.
"
Nói rồi đi đến bên cạnh xe mở ra ghế phụ, ngữ khí bình thản nói: “Lên xe đi.
"
Triệu Tây Bối nhìn Quý Nam Tư sắc mặt bình tĩnh, có chút rối rắm nói: "Cái đó.
.
.
"
Quý Nam Tư nghe vậy hơi nhướng mày, chờ cô nói những lời tiếp theo.
Triệu Tây Bối mím môi, cúi đầu thật sâu và chân thành nói: "Cảm ơn! "
Quý Nam Tư hơi ngưng lại một chút ngay sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng.
Không khí trong lúc nhất thời có chút vi diệu, sau khi ngồi trên xe hai người cũng không có nói bất cứ chuyện gì.
Lúc này, điện thoại của Quý Nam Tư đột nhiên rung lên, phá vỡ sự yên tĩnh khó hiểu này.
Quý nam tư một bên lái xe một bên duỗi tay mang tai nghe không dây lên.
"Hiện tại? Được rồi! "
.
Ngay sau khi cúp điện thoại, xe chậm rãi dừng lại ở ngã tư đường của một thành phố nhỏ sầm uất, Quý Nam Tư quay đầu nhìn đang phát ngốc Triệu Tây Bối và hỏi: “Ở đây sao? "
Triệu Tây Bối bị kêu hoàn hồn sửng sốt trong chốc lát mới nhìn ngoài cửa kính ô tô, nhìn thấy quen thuộc con đường nhỏ, cô gật gật đầu nói: "A? Đúng!” Quay sang đối mặt với Quý Nam Tư và nói, "Cảm ơn vì đã đưa tôi trở về."
Quý Nam Tư gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Hẹn gặp lại.
"
Triệu Tây Bối nhìn hắn, bất giác gợi lên một nụ cười: "Ừm, hẹn gặp lại.
"
Từ sau khi nói lời tạm biệt với Quý Nam Tư, cả đường về nhà Triệu Tây Bối đều cảm thấy có chút thần kỳ, điều này bắt đầu từ khi cô gặp được Quý Nam Tư.
Khi sắp đi tới quán mì nhỏ do mẹ mở, cô nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn, còn có những lời lăng mạ từ bên trong.
Triệu Tây Bối sửng sốt mộ chút, trái