Số lượng bảo vật trong bảo rương của tiểu thủ lĩnh không nhiều, nhưng hai thanh vũ khí hoàng sắc đã hoàn toàn áp đảo bảo rương tuôn ra từ đại thống lĩnh.
Phân xong bảo rương của tiểu thủ lĩnh, còn lại những bảo rương khác đều là một vài vật phẩm quen thuộc, sắp xếp lại một phen, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm phát hiện chỉ riêng công pháp bạch sắc thượng phẩm đã có chín bộ: , , , , ,,,, .
Đối mặt với chín bộ công pháp đề cao các loại vũ khí, thậm chí là công pháp độc thuật, đan thuật, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thật lâu không biết nói gì.
Có thể là nhìn qua quá nhiều, hiện tại nhìn thấy công pháp hai người đều không quá kích động, ngược lại còn buồn phiền nhiều công pháp như vậy học không hết.
Cuối cùng, hai người mỗi người tự chọn hai bộ công pháp bạch sắc thượng phẩm cảm thấy hứng thú để học tập, còn lại thì chia đều rồi thu vào không gian, phòng sau này có lúc cần dùng đến.
Số lượng công pháp bạch sắc trung phẩm và hạ phẩm càng nhiều, 17 bộ trung phẩm và 7 bộ hạ phẩm, hiện tại hai người đã không quá hứng thú với những công pháp cấp bậc này, sau khi kiểm kê số lượng rõ ràng, liền trực tiếp chia đều thu vào không gian áp đáy hòm.
Ngoại trừ các loại công pháp, bảo rương còn tuôn ra một lượng lớn vũ khí, phòng thân, dược phẩm, đá quý vân vân.
May mà vũ khí có không gian tồn trữ riêng, nếu không không gian hệ thống chỉ sợ không đủ chỗ.
Vũ khí bạch sắc thượng phẩm là 13 kiện, trung phẩm 28 kiện và hạ phẩm 18 kiện, đủ loại hình thức.
Trong đó có một vài loại tương đối độc đáo, tỷ như có ám khí có thể ở một vài thời điểm mang ra chuyên môn dò xét bên ngoài một phen, ngoài ra đao thương côn bổng là những loại bình thường nhất, hai người ngay cả nhìn cùng lười, trực tiếp chia đôi thu vào không gian.
Vật dụng bảo hộ ngoại trừ áo giáp, còn có hai tấm khiên cùng ba bộ khôi giáp hoàn chỉnh, chỉ cần không quá mức vụng về, khôi giáp này có thể bảo hộ người từ đầu đến chân.
Dược phẩm thì tương đối ít, nhưng thực lực của hai người ngày càng mạnh, dọc đường đi vẫn hỗ trợ lẫn nhau, đến gần cuối ngược lại rất ít bị thương, phần lớn dược phẩm nhận được trước đó đều được bảo tồn.
Vì vậy hiện tại dược phẩm trong không gian mỗi người đều rất nhiều, đủ loại nào là trị thương, giải độc, bảo dưỡng vân vân.
Bảo thạch bạch sắc cùng bảo thạch độc dược càng là một đống lớn.
Bất quá loại bảo thạch này chỉ dùng được cho vũ khí bạch sắc, hiện tại trong tay hai người đã có vũ khí phẩm cấp hoàng sắc, thứ này thành ra có chút dư thừa.
Cũng may có một vài loại vũ khí tương đối độc đáo vẫn có cơ hội dùng đến, vì vậy cả hai đều thu hết lại.
Ngoại trừ những đồ vật có phẩm cấp, những vật dụng không phẩm cấp nhưng thực dụng cũng tuôn ra rất nhiều, từ hỏa dược đen, dầu mè đến mông hãn dược, từ diều hâu đến chiến mã, từ đồ ăn đến nước uống thậm chí là quần áo, cần gì có đó.
Trong đó không ít thứ tốt chuẩn bị cho công tác đánh lén, giết người phóng hỏa, hai người đều chia hết.
Sau khi phân xong toàn bộ chiến lợi phẩm, nhìn không gian bị nhét chật cứng, một loại cảm giác thỏa mãn đột nhiên sinh ra.
Sau đó, hai người đang thoải mái nói chuyện phiếm thì bị Mã giáo úy tìm được.
Thời điểm Mã giáo úy muốn khen ngợi hai vị đại công thần, nhìn bốn phía mới phát hiện không thấy hai người đâu, liền chuyên môn phái người đi tìm một phen, phát hiện cả hai đang ẩn nấp ở vị trí ngoài chiến trường tránh quấy rầy.
Mã giáo úy đành phải mang theo các tướng lĩnh thủ hạ tự mình đi đến nơi Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đang nghỉ ngơi.
"Hai vị ái tướng thực sự làm lão phu kinh hỷ, làm tốt lắm! Chuyện các người thuận lợi ngăn cản Man tộc lão phu nhất định sẽ đúng sự thật báo lên triều đình."
Mã giáo úy vô cùng cao hứng, đi đến bên cạnh Trình Hoài Tiềm mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai vị tướng lãnh tuổi trẻ tài cao này, mấy tướng lãnh kỵ binh khác cũng sôi nổi tiến lên khen ngợi.
Lần đầu được nhìn thấy hai người, tướng lãnh bộ binh càng thêm kích động, bọn họ thật sự không tưởng tượng nổi, trước khi đến vạn phần lo lắng Man tộc uy hiếp, thế nhưng còn chưa chạm mặt đã bị người giải quyết, cảm giác này thật sự tốt đẹp đến không dám tin tưởng.
Hai vị tráng sĩ này không biết từ đâu xuất hiện, chỉ dựa vào mấy chục kỵ binh, mạnh mẽ phá hỏng tốc độ hành quân của đại quân Man tộc không nói, còn khiến địch nhân vĩnh viễn lưu lại nửa đường, mà quân đội của Đại Hạ chỉ cần giải quyết tàn binh tàn tướng, nhẹ nhàng đạt được thắng lợi.
Thành tựu khó tin như vậy, thực sự khiến người khác tò mò rốt cuộc loại người thế nào mới làm được?
Các vị tướng lãnh nhiệt tình tụm lại khen ngợi Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, ý đồ muốn kéo gần quan hệ đồng liêu tương lai.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch cũng thực vui vẻ cười cười, ngay thời điểm Mã giáo úy khen ngợi, đồng hồ trên tay hai người lại kịch liệt chấn động, không cần nghĩ, khẳng định là nhắc nhở nhiệm vụ kéo dài hoàn thành.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy trạch liếc nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười ăn ý, một bên ứng đối lời khen ngợi của mọi người, một bên giống như lơ đãng liếc nhìn nhắc nhở trên đồng hồ:
[ Nhiệm vụ kéo dài: Ngăn chặn tiến độ tiến công của Man tộc
Trạng thái nhiệm vụ: hoàn thành.
Đánh giá: hoàn mỹ.
Nhiệm vụ khen thưởng: khen thưởng 6000 điểm sinh tồn.
Toàn bộ thuộc tính +5.
kiếm pháp hoàng sắc hạ phẩm.
Công pháp khen thưởng của Hạ Thụy Trạch là một bộ kiếm pháp, của Trình Hoài Tiềm là một bộ thân pháp hoàng sắc hạ phẩm, vừa nhìn đã biết là công pháp gia tăng giá trị nhanh nhẹn.
Ngay sau nhắc nhở nhiệm vụ kéo dài hoàn thành, là Mã giáo úy tự mình đưa cho hai người "bảo rương".
Thật đúng là "bảo rương", chỉ thấy Mã giáo uy vung tay lên, thủ hạ lập tức đưa lên một cái khay, ở giữa đặt hai chiếc hộp lớn cỡ bàn tay.
Mã giáo úy đưa cho hai người mỗi người một cái, cười cười vỗ vai cổ vũ mấy câu, mới mang theo các tướng lĩnh rời đi, tiếp tục công tác dọn dẹp chiến trường.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch không có nhu cầu bận rộn, liền dứt khoát tránh ở chỗ sạch sẽ thanh tịnh nghỉ ngơi, thuận tay mở ra chiếc hộp trong tay.
Chỉ thấy trong hộp là một khối lệnh bài bằng ngọc thạch màu đen to cỡ bàn tay, chính diện có khắc đồ án kỵ binh, mặt sau viết một chữ "Kỵ", lệnh bài vừa chạm tay, giới thiệu liên quan cũng hiện ra:
[ Kỵ Binh Lệnh Bài: Có thể triệu hoán mười kỵ binh cùng mười thất chiến mã hiệp trợ người triệu hoán chiến đấu.
Giá trị trung thành của kỵ binh được triệu hoán bắt đầu là 100 điểm, mỗi lần tử vong giá trị trung thành giảm 10 điểm, khi giá tri trung thành về 0, không thể tiếp tục triệu hoán kỵ binh.
Tiêu hao 100 điểm sinh tồn có thể gia tăng 10 điểm giá trị trung thành ]
Khối lệnh bài này đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn, nhìn qua không giống nhiệm vụ khen thưởng, mà là Mã giáo úy căn cứ vào biểu hiện của bọn họ tự chủ khen thưởng, điểm này cũng cần chú ý.
Có Kỵ Binh Lệnh Bài, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch có thể tùy thời tùy chỗ triệu hồi kỵ binh có độ trung thành cực cao, không cần phải luôn đơn đả độc đấu, đúng là hữu dụng.
Đúng lúc này, đồng hồ lại lần nữa chấn động, lần này hiện ra nhiệm vụ nhắc nhở vô cùng đặc thù.
Chỉ thấy một tờ giấy trắng xuất hiện trên vách núi cạnh hai người, từng hàng chữ màu đen hiện ra giữa không trung:
[ Nhiệm vụ chủ tuyến:
1.
Sinh tồn qua ba ngày.
Trạng thái nhiệm vụ: hoàn thành.
2.
Giết chết ba tên Man tộc.
Trạng thái nhiệm vụ: hoàn thành.
Đánh giá: hoàn mỹ.
Khen thưởng: Khen thưởng 1000 điểm sinh tồn.
Nhắc nhở đặc biệt: sau năm giây thoát ly khỏi thế giới nhiệm vụ.
5, 4, 3, 2, 1....]
Giống như thời điểm đột nhiên bị thả xuống thế giới này, lúc rời đi cũng là bất thình lình.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch chỉ kịp kinh ngạc nhìn đối phương một cái, trải qua ba ngày ba đêm làm bạn đã dị thường quen thuộc, Trình Hoài Tiềm theo bản năng bắt lấy cánh tay Hạ Thụy Trạch cùng rơi vào khoảng không.
Nháy mắt, Hạ Thụy Trạch xuất hiện trong một căn phòng màu trắng khoảng mười mét vuông, thân thể mất khống chế lung lay, sau đó liền cảm giác trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều tin tức.
Không thấy đồng hồ trên cổ tay đâu, thao tác tương ứng cùng giải thích thuyết minh trực tiếp xuất hiện trong đầu.
Những tin tức này đột nhiên lại không đột ngột, giúp Hạ Thụy Trạch giải thích rất nhiều hoang mang.
Ví dụ như, nơi cậu trải qua trước đó kỳ thật là trạm kiểm soát tuyển chọn tân thủ của thế giới Vô tận, mà cậu sở dĩ được thế giới Vô tận lựa chọn là vì trong thế giới thực cậu đã chết.
Đoạn ký ức che giấu thời khắc sinh thời cuối cùng được trả lại cho Hạ Thụy Trạch, cậu lúc này mới nhớ ra, buổi sáng lúc đi làm trên đường thì bị một chiếc xe say rượu vượt đèn đỏ tông trúng hất vang ra ngoài, vết thương quá nặng, lập tức tử vong.
Linh hồn chưa hoàn toàn tiêu tán được thế giới Vô tận lựa chọn, cho cậu cơ hội tham gia trạm kiểm soát tuyển chọn tân thủ.
Nếu có thể thành công thông qua, Chủ Thần của thế giới Vô tận sẽ giúp cậu trọng tố thân thể, để cậu một lần nữa được sống, nếu tử vong trong trạm kiểm soát, vậy linh hồn sẽ triệt để tiêu tán.
Hạ Thụy Trạch sờ sờ tay mình, lại sờ sờ đầu, trước mắt thân thể này cùng thân thể trước đó của cậu giống nhau, nhưng lại có chút bất đồng, cơ bắp càng thêm rắn chắc, có thể cảm nhận được lực lượng trong đó.
Hạ Thụy Trạch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, càng nghĩ càng thấy kinh khủng, dựa theo cách giải thích này, thế giới Vô tận có thể khởi tử hồi sinh, có thể kiểm soát ký ức con người? Vậy ký ức hiện tại của cậu là thật chăng?
Đúng lúc này, Hạ Thụy Trạch sửng sốt, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện, cậu có thể nhớ tới tất cả mọi chuyện phát sinh ở trạm kiểm soát tân thủ, chỉ duy nhất không nhớ nổi tên cùng dáng vẻ của đồng đội, cả thời điểm cuối cùng hai người trao đổi cách thức liên hệ.
Cố gắng suy nghĩ nửa ngày, ba ngày kề vai chiến đấu phối hợp ăn ý, mà giờ ngay cả đối phương cao bao nhiêu cậu cũng không thể xác định, chỉ nhớ đại khái ngày đầu gặp mặt đối phương mặc một bộ tây trang rất tinh xảo khéo léo.
Ngoại trừ cái này, dáng vẻ hai vị tân thủ cùng tham gia trong thế giới trước cũng bị mơ hồ xử lý qua.
Thở dài một hơi, cậu cũng không chấp nhất với việc nhớ lại, cậu có thể hiểu được nguyên nhân Chủ Thần hủy diệt ký ức liên quan, bởi vì người có thể thông qua trạm tuyển chọn tân thủ liền thật sự có thể trở lại thế giới hiện thực một lần nữa.
Có nghĩa người gặp được ở thế giới trước cũng có thể trở lại thế giới hiện thực, vạn nhất trong thế giới nhiệm vụ có thù oán, trở về thế giới hiện thực báo thù liền phiền phức to.
Bỏ qua chuyện này, Hạ Thụy Trạch tâm niệm vừa động, căn phòng màu trắng vốn trống rỗng xuất hiện một chút biến hóa, nhiều thêm một vài gia cụ cùng đồ dùng sinh hoạt, Hạ Thụy Trạch ngồi trên chiếc giường giống như đúc cái ở phòng cậu thuê, im lặng sửa sang lại tin tức trong đầu.
Từ đây về sau, linh hồn cậu sẽ in lại ký hiệu của thế giới Vô tận, mỗi tháng cậu cần phải tiến vào một thế giới nhiệm vụ, có một vài nhiệm vụ có thể tự chủ chọn lựa, còn lại là thế giới Vô tận trực tiếp an bài cho cậu tham gia.
Tân thủ thông qua trạm kiểm soát giống cậu được xưng là thí luyện giả, trong quá trình thí luyện giả tiến vào thế giới nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ sẽ khiến thế giới nhiệm vụ đó sinh ra thay đổi, loại thay đổi này lại sinh ra năng lượng mà Chủ thần của thế giới Vô tận yêu thích, để trao đổi, Chủ thần sẽ ban cho thí luyện giả cơ hội trở nên mạnh mẽ.
Còn chuyện thí luyện giả không muốn hoàn thành những nhiệm vụ nguy hiểm đó, không muốn trở nên mạnh mẽ?
Muốn thoát ly khỏi sự trói buộc của thế giới Vô tận kỳ thật rất đơn giản, tự sát là được.
Nếu không, trước khi tử vong, đều phải dựa vào tần suất một tháng một lần đến làm công cho Chủ thần.
Nói đơn giản là Hạ Thụy Trạch hiện tại trở thành người làm công chuyên những công tác nguy hiểm.
Chẳng qua nội dung công tác cùng thù lao đều rất không giống bình thường.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hạ Thụy Trạch cũng không có gì mâu thuẫn, nói thật ra cậu còn phải cảm tạ Chủ thần cho mình cơ hội trọng sinh.
Cậu chết ngoài ý muốn, ở thế giới hiện thực còn có nỗi vướng bận là cha mẹ, cậu còn muốn sống tiếp, vì vậy phải gánh vác nguy hiểm cùng nguy cơ nhất định cũng coi như hợp lý.
Muộn hận, cũng nên hận tên tài xế đã đâm chết cậu.
Sau khi tiêu hóa những tin tức về thế giới Vô tận trong đầu, Hạ Thụy Trạch muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trở về thế giới hiện thực.
Trước khi đi, thế giới Vô tận trịnh trọng nhắc nhở cậu, sau khi trở về thế giới hiện thực, thực lực của cậu sẽ bị suy yếu đến trình độ của người bình thường, cậu không thể dùng bất kỳ hình thức gì chủ động tiết lộ về thế giới Vô tận.
Hạ Thụy Trạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, giây tiếp theo, cậu lập tức xuất hiện ở đầu đường quen thuộc, người qua lại xung quanh đối với sự xuất hiện đột ngột của cậu cũng không làm ra phản ứng khác thường.
Hạ Thụy Trạch di chuyển tầm mắt, ngã tư phía trước xảy ra một vụ tai nạn xe cộ thảm thiết, ba người nằm ngay giữa đường, máu đỏ tươi nhìn cực kỳ chói mắt, tài xế say rượu muốn chạy, bị người xung quanh đè lại, lúc này mới ý thực được mình gây tại họa, bị dọa đến gào khóc.
Hạ Thụy Trạch nhìn tài xế trong đám người, nhớ kỹ dáng vẻ cùng biển số xe của hắn, sau đó theo dòng người đi qua giao lộ, hướng về tòa nhà văn phòng quen thuộc, công ty của cậu nằm ở đó.
Hạ Thụy Trạch là người thiết kế trò chơi, vừa tốt nghiệp liền tiến vào công ty trò chơi nổi danh trong nghề.
Công ty của bọn họ bên trong được chia ra thành nhiều phòng làm việc lớn nhỏ, mỗi phòng phụ trách một hạng mục bất đồng, Hạ Thụy Trạch thuộc một văn phòng nhỏ trong đó.
Thang máy buổi sáng luôn chật kín chỗ, cánh tay Hạ Thụy Trạch chống lên vách tường thang máy giữ cho mình một khoảng trống nhỏ, lễ phép che chở cho nữ đồng sự cùng phòng đang bị chen vào trong cùng.
Nữ đồng sự chỉ cảm thấy hôm nay Hạ tiểu ca đặc biệt đẹp trai, hormone nam tính tỏa ra bốn phía, được bảo hộ sau cánh tay cường tráng khiến trái tim nhỏ của nàng đập bùm bùm, hô hấp cũng trở nên không thuận.
Hạ Thụy Trạch chỉ là xuất phát từ lễ phép, căn bản không chú ý tới sự khác thường của nữ đồng sự.
Toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt trên cánh tay mình, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được lực lượng trong người tăng mạnh, tuy kém xa lúc ở thế giới tân thủ đại sát tứ phương, nhưng so với trước kia ở thế giới hiện thực vẫn là mạnh lên rất nhiều.
Chỉ dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng chống đỡ sự đè ép bốn phía, đứng vững tại chỗ, không chút nhúc nhích.
Xem ra sau khi trở về thế giới hiện thực, thế giới Vô tận cũng không hoàn toàn áp chế thực lực của cậu.
Thang máy dừng lại, Hạ Thụy Trạch theo dòng người đi ra ngoài, cũng không chú ý tới nữ đồng sự ở phía sau đầy mặt đỏ đừng một bộ muốn nói lại thôi.
Tiến vào văn phòng, Hạ Thụy Trạch ôn hòa chào hỏi đồng sự liền ngồi vào vị trí của mình, thuận tay mở ra máy tính, bắt đầu thao tác.
Dư quang khóe mắt bắt được thứ gì đó, Hạ Thụy Trạch quay đầu nhìn về phía cửa sổ, xe cảnh sát cùng xe cứu thương đã tới nơi, đang xử lý tai nạn giao thông ở giao lộ.
Cậu lạnh lùng nhìn hiện trường được xử lý, giao thông khôi phục, xe cộ ùn tắc được sơ trán, phảng phất như mình không phải người vừa chạy trốn khỏi nơi đó.
Nếu ngày nào đó cậu chết trong thế giới Vô tận, vậy trong hiện thực đại khái sẽ chết ở một vụ tai nạn xe cộ nào đó.
Chỉ hy vọng thời gian đó đến trễ một chút, cậu còn muốn bồi người nhà nhiều một chút.
"Tiểu Hạ, lão đại tìm cậu."
Có đồng sự goi, Hạ Thụy Trạch tự nhiên quay đầu trả lời, thuận tay đặt văn kiện vừa được in ra xuống dưới chồng tư liệu báo cáo công tác.
Trên đường tới phòng làm việc của lão đại, Hạ Thụy Trạch vừa đi vừa lật mở tài liệu trong tay, nhìn qua đây hẳn là công tác tối qua cậu tăng ca hoàn thành, nhưng trên thực tế đã là ký ức bốn ngày trước, cậu cần phải xem lại một chút.
Cũng may khoảng thời gian không quá lâu, lúc gõ cửa, trong đầu Hạ Thụy Trạch đã sắp xếp lại cẩn thận.
Sau khi báo cáo xong các hạng mục liên quan, Hạ Thụy Trạch đưa đơn xin từ chức cho lão đại.
Lão đại thuận tay tiếp nhận, sau khi thấy rõ là thứ gì thì sửng sốt một chút, nhìn Hạ Thụy Trạch, lại nhìn tờ đơn trong tay, nghi hoặc dò hỏi:
"Sao tiểu Hạ đột nhiên lại muốn từ chức? Là công việc gặp khó khăn gì sao?"
Năng lực công tác của Hạ Thụy Trạch rất tốt, thái độ nghiêm túc, khắc khổ lao động, là người lão bản rất thích, trước đó chưa từng nghe qua tin tức cậu muốn từ chức, sao lại đột ngột như vậy, chẳng lẽ bị người đào góc tường?
"Lão đại, tôi chuẩn bị từ chức về quê, đêm qua cha mẹ gọi điện đến nói nhớ tôi, bản thân tôi gần đây cũng có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, trở về bồi bọn họ."
Hạ Thụy Trạch ngữ khí ôn hòa nhưng kiên định, đây đúng là mục đích của cậu.
Nếu sinh mệnh tùy thời đều có thể mất đi, công việc liền không còn quá quan trọng như trước, nắm chặt thời gian ở bên người nhà là nguyện vọng lớn nhất hiện tại.
Lão đại kiên nhẫn giữ lại một phen, thấy Hạ Thụy Trạch đã quyết ý, đành phải đồng ý, nhưng yêu cầu cậu phải công tác thêm một tháng, chờ phòng làm việc tuyển được người mới.
Hạ Thụy Trạch gật đầu đáp ứng, vừa lúc cậu cũng muốn ở lại thành phố này giải quyết chút chuyện.
Ra khỏi phòng làm việc của lão đại, Hạ Thụy Trạch bước đi càng thêm nhẹ nhàng, kế tiếp cậu sẽ không bị sắp xếp công tác mới, chỉ cần sửa sang lại công việc trong tay, chờ người mới đến giao phó là được.
Nói thực ra Hạ Thụy Trạch kiên quyết như vậy còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là điểm sinh tồn đạt được ở trạm kiểm soát tân thủ, ngoại trừ là có thể dùng trong thế giới Vô tân, còn có thể đổi thành tiền mặt ở thế giới hiện thực, hơn nữa tỉ lệ phi thường kinh người, một điểm sinh tồn đã đổi được 100 nguyên, Hạ Thuy Trạch ở thế giới tân thủ đạt được 1 vạn điểm sinh tồn, có thể đổi được 100 vạn a!
(100 vạn ~ 3 tỷ 7)
Một giây từ tiểu dân chúng sổ tiết kiệm bất quá 5 số nhảy thành phú ông trăm vạn 7 số, về sau nhiệm vụ mỗi tháng chỉ cần kiếm được 100 điểm sinh tồn liền có thể đổi thành thu nhập hơn vạn.
Một ngày chỉnh lý lại công tác, hoàn thành những công việc còn lại trong tay, Hạ Thụy Trạch vừa tan tầm trực tiếp trở lại chỗ thuê trọ, là một căn chung cư cho người độc thân nằm ở vùng ngoại thành Thượng Hải.
Sau khi thu dọn phòng sạch sẽ, lại tắm rửa một trận, Hạ Thụy Trạch ngồi xuống sofa, gọi video cho cha mẹ.
Lúc này cha me đang xem TV, đối với việc con trai đột nhiên gọi điện hỏi thăm thì vô cùng kinh hỷ, Hạ Thụy Trạch kiên nhẫn nghe hai vị phụ huynh dặn dò, thường thường lại phụ họa mấy câu.
Còn có thể nhìn thấy cha mẹ, thật tốt.
Hàn huyên mười mấy phút, Hạ ba Hạ mẹ thỏa mãn cắt đứt video, Hạ Thụy Trạch tùy ý nằm trên sofa, lần nữa mở mắt ra, đã xuất hiện ở căn phòng của cậu trong thế giới Vô tận.
Lần này, Hạ Thụy Trạch đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài là một trấn nhỏ an tĩnh, trung tâm trấn là một vài cửa hàng hai tầng, bao quanh là một vòng tiểu lâu ba tầng màu trắng xanh, phía xa có những tòa cao tầng chọc trời.
Đường phố sạch sẽ rộng lớn được trải đá xanh, có khá đông người qua lại, không ít người trên mặt tự động mang theo một mảng sương mù, nhìn không rõ diện mạo thật
Hạ Thụy Trạch tùy ý đi lại trên đường lớn, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Có một người trẻ tuổi cao gầy trên mặt mang theo sương mù tiến lên chủ động chào hỏi:
"Tân nhân? Muốn mua