Tháp đồng hồ màu trắng đứng sừng sững giữa bãi cỏ xanh mượt vừa được nước mưa rửa sạch, bức tường bên ngoài lấp lánh trong suốt sáng ngời, không một chút tì vết.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa nhìn lướt qua bốn cây cột bên cạnh, cô phát hiện tượng đại bàng đứng trên đỉnh đã không còn dáng vẻ muốn sải cánh bay lên trời, mà là cúi người hung dữ chờ được thả ra để vồ con mồi bên dưới.
Nhuế Nhất Hòa nhất định phải đi ngang qua bên dưới cây cột này bỗng cảm thấy không thoải mái, cô chính là con mồi duy nhất ở đây.
Thời điểm tra chìa khóa mở cửa ra, thậm chí cô còn tưởng rằng bốn pho tượng chim săn mồi sẽ lập tức biến thành vật sống.
Nhưng tận cho đến khi cô bước vào cửa, pho tượng cũng không hề có động tĩnh gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Khi Nhuế Nhất Hòa bước vào đại sảnh, tầm mắt khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại kia như thể lưỡi dao đang chém qua lưng cô.
Lần trước họ đến đây, những bức tượng này không có phản ứng quỷ dị như vậy.
Lần này lại có chuyện gì vậy? Bức tượng có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô không? Một kẻ có ác ý đến gần tháp chuông sẽ đánh thức con rồng khổng lồ canh giữ kho báu...à không, là con đại bàng khổng lồ.
Vậy cô càng muốn đi vào bên trong.
La Đan đã phá hủy phòng máy...!Nhuế Nhất Hòa đoán rằng cô ta đã phát hiện ra điểm mấu chốt để phá hủy vu thuật của La Lệ.
Ở đây càng khó đi vào thì càng chứng tỏ suy đoán là chính xác.
Ánh đèn trong sảnh lớn vẫn mờ mịt như cũ.
Trong góc có một bóng người, đó là một người sắp bị cô lãng quên.
Người đàn ông trung niên ăn mặc như cha xứ nghe thấy tiếng bước chân cũng không thèm ngẩng đầu lên, cứ úp mặt vào tường như thể đang đọc kinh cầu nguyện vô cùng thành kính vậy: “...!Do ngươi mắc nhiều tội lỗi, giao dịch không công bằng, bất kính với nơi thần thánh đó của mình.
Vì vậy ta làm ngọn lửa thuộc về ngươi thiêu đốt ngươi, khiến ngươi trở thành tro tàn trên mặt đất ngay trước mặt tất cả mọi người đang chứng kiến.”
Nhuế Nhất Hòa dừng bước lắng nghe một lát, cô phát hiện anh ta chỉ lặp đi lặp lại mấy câu này.
Vì thế cô lại đi tiếp trèo lên cầu thang, ánh sáng cũng di chuyển theo nguồn sáng cô đang cầm trên tay lên phía trên, đại sảnh lại chìm trong bóng tối.
Bóng cha xứ chiếu xuống đất như thể có ý thức, vặn vẹo rồi vươn hai tay ra ...kêu cứu không tiếng động.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, liệu cô sẽ bị biến thành như vậy hay không?
Nhuế Nhất Hòa thở dài, cô vẫn còn cách phòng điều khiển đồng hồ một đoạn nữa nhưng đã có thể ngửi thấy mùi tanh mặn nồng nặc.
Bên trong vẫn y nguyên như cũ, toàn bộ máy móc đều bị ngâm nước, bánh răng vướng rong rêu, búp bê mặt quỷ làm kim đồng hồ dịch chuyển.
Nhuế Nhất Hòa nhìn chằm chằm vào con búp bê đang làm việc tận tâm một lúc, sau đó vươn một bàn tay ra.
Một con đại bàng đáp xuống mặt đồng hồ nhưng không hề phát ra tiếng động nào.
Con ngươi màu vàng dựng thẳng, tầm mắt khóa chặt lên người cô.
Nhuế Nhất Hòa thử rút tay về, nhưng con đại bàng vẫn cứ nhìn cô.
Thật là phiền phức.
Cô La không thích mùi máu của mình, cô có cần thử nhỏ một ít máu xem thử con đại bàng này sẽ có phản ứng như thế nào...
“Sếp Nhuế, nhất định không được chạm vào con búp bê..."
Giọng của Đan Tiểu Dã truyền tới từ tầng dưới, cậu ta chạy một mạch lên lầu.
Cơ thể hầu như không hay luyện tập sao có thể chịu được loại vận động kịch liệt này, cậu ta chống tay lên gối thở hổn hển không thốt ra nổi một câu.
Cậu ta chạy từ ngoài lâu đài tới đây mà không hề dừng lại nghỉ ngơi.
“Con búp bê này đã bị nguyền rủa, nếu chạm phải sẽ chết người.”
Đan Tiểu Dã thở hổn hển, cảm thấy may mắn vì mình đã chạy đủ nhanh.
Sếp Nhuế đều đã đưa tay ra, sao có thể tùy tiện chạm vào chứ?
"Chị cũng can đảm quá đi mất."
Vẻ ngoài của con búp bê trông thật kỳ quái!
Đừng nói là chạm vào mà ngay cả nhìn nhiều một chút cậu ta cũng không dám.
“Không phải là dũng cảm mà là cần can đảm làm thử.” Khi Nhuế Nhất Hòa nhìn lại mặt đồng hồ, cô phát hiện ra rằng con đại bàng đã không còn ở đó nữa.
Cô bình tĩnh nói: "Tôi rất sốt ruột muốn vượt qua cửa này sớm một chút để có thể nhanh chóng trở về nhà."
Đan Tiểu Dã sững sờ một lúc, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra sếp Nhuế cũng cũng sẽ sốt ruột? Chỉ với câu nói này, cậu ta đã cảm nhận được người đang đứng trước mặt này như thể từ trên trời rơi xuống, cảm giác xa cách khó mà diễn tả được bằng lời kia chợt biến mất.
Trước đó tại sao cậu ta luôn cảm thấy sếp Nhuế rất bình tĩnh, điềm đạm như một vị phật đã vứt bỏ thất tình lục dục nhỉ? Một chút cũng không giống phàm nhân.
Có lẽ là do khí chất của cô, cộng thêm việc sếp Nhuế gặp phải chuyện gì đều tỏ ra rất thong dong, không hề sợ hãi một chút nào.
Bây giờ xem ra vẻ thản nhiên của sếp Nhuế cũng có giới hạn.
Trong thoáng chốc Đan Tiểu Dã không biết nên nói gì cho phải, ngượng ngùng thốt ra một câu: "Chị nhớ nhà à?"
Cậu ta cảm thấy mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn, ngốc không thể tả.
Không muốn trở về, lẽ nào lại muốn ở mãi trong phó bản chết tiệt này sao?
Nhuế Nhất Hòa: "Năm nay tôi hai mươi tám tuổi, chưa lập gia đình và còn độc thân.
Từ hai năm trước tôi bắt đầu kinh doanh một quán cà phê cho nên cơm áo không thành vấn đề.
Năm ngoái mẹ tôi đã nghỉ hưu, nhưng không vì lấy được lương hưu mà bỏ bê công việc mà nghỉ làm.
Ba tôi bị cao huyết áp nên sức khỏe vẫn có vài bệnh vặt vãnh nọ kia.
Ba tôi có hai anh em, ông bà nội tôi mất từ
khi tôi còn rất nhỏ.
Ông nội bảy mươi lăm tuổi, bà ngoại bảy mươi hai tuổi.
Mẹ tôi là con gái duy nhất trong gia đình, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ thay bà ấy phụng dưỡng hai ông bà cụ từ lâu.
Mọi người trong gia đình tôi đều rất yêu quý tôi, mà tôi cũng rất yêu họ.
Nếu tôi thực sự chết đi thì họ sẽ phải làm sao đây?”
Đan Tiểu Dã sững sờ.
Trong lòng chua xót muốn khóc, nước mắt lưng tròng.
Cậu ta cũng nhớ người thân trong gia đình và bạn bè của mình cùng với tất cả những thứ trên đời khiến bản thân lưu luyến.
"...!Tôi không thể chết được."
Sau khi Nhuế Nhất Hòa nói xong, nghĩ thầm: “Mà trên đời này, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, rời khỏi tháp chuông từ lâu.
Nhuế Nhất Hòa quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt quét qua con đại bàng đã được khôi phục lại dáng vẻ ban đầu trên bốn cây cột.
Còn về phần Đan Tiểu Dã...!cậu ta hoàn toàn không thấy bức tượng đại bàng có vấn đề gì.
"Cậu đã đọc xong sách pháp thuật chưa?"
"Đọc xong." Đan Tiểu Dã tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: "Trong đó có rất nhiều nội dung quan trọng..."
Nhuế Nhất Hòa: "Vừa đi vừa nói chuyện."
Cậu ta mở cuốn sách và chỉ vào một trang trong số đó: "Vu nữ tôn thờ Vu Thần và gần gũi với thiên nhiên.
Hầu hết các thần chú đều mượn sức mạnh của tự nhiên.
Đây là nội dung có liên quan tới cách tăng cường phong ấn, đó chính là bôi nước hoa đã được xử lý đặc biệt lên đồ vật, cách phá giải là lại bôi nước của cùng một loại hoa này lên một lần nữa.”
Dùng cách phong ấn này thì sẽ không thể mở được hũ tro cốt từ bên trong cũng như bên ngoài.
Nhuế Nhất Hòa cũng biết rằng tất cả người chơi đều đã đi ra ngoài hái hoa loa kèn đỏ qua lời kể của Đan Tiểu Dã.
Lúc đầu cũng không phải là không ai muốn nghiên cứu sách pháp thuật cùng với cậu ta, nhưng phát hiện ra cậu ta vừa xem đã hết mười dòng, mình lại phải chờ người khác đọc xong một trang rồi mới lật sang trang mới thì rất lãng phí thời gian, cuối cùng