Khi Nhuế Nhất Hòa tỉnh lại, phát hiện mình đứng bên cạnh sạp báo tường xám ngói đen, mặc trang phục mang tính biểu tượng của đội hộ vệ, trong tay cầm mảnh vỡ Rubik lớn cỡ bàn tay, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cô cúi đầu, vuốt vẻ huân chương không gian đeo trước ngực, những vật phẩm vốn để bên trong như bình chữa cháy bột khô, bom công nghệ, thuốc cấp cứu, các loại đạn đều ở trong đó, không thiếu món nào.
Sau đó, cô phát hiện, những trang bị tiêu chuẩn vốn của đội hộ vệ trong phó bản, bao gồm đồng phục, dường như đều là vật phẩm thần kỳ.
Cửa sổ nhỏ của quầy báo bị một đôi tay trắng xanh đẩy ra, Plankton âm dương quái khí nói: “Còn chờ cái cái gì? Thu hoạch quá lớn, người cũng vui đến ngốc luôn! Còn không mau tới giao nhiệm vụ.”
Nhuế Nhất Hòa như không có xương, tựa lên vách tường ở quầy báo.
“Gấp cái gì, tôi nghỉ ngơi một lúc sẽ giao nhiệm vụ.”
Cô cứ như vậy nhắm mắt lại, không nhúc nhích đứng nửa tiếng.
Plankton chờ đến phiền lòng, càng chờ càng cảm thấy không ổn.
Hung hăng dùng cánh tay trắng xanh đập lên mặt bàn đá cẩm thạch, thấy Nhuế Nhất Hòa không để ý anh ta thì tức giận tới mức trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ quầy bán vé.
Hai xúc tu dài nhẹ nhàng rung động, một con mắt chiếm một phần hai diện tích cơ thể nhìn chằm chằm Nhuế Nhất Hòa.
“Cô đang chờ người? Chờ người chơi.”
Nhuế Nhất Hòa từ chối cho ý kiến, mắt cũng chẳng mở ra.
Plankton cười xòa, đắc ý nói: “Tình huống phó bản cấp B đặc biệt, một quầy bán vé phục vụ một người chơi, cô không đợi được người chơi cùng một phó bản ra ngoài đâu.”
Nhuế Nhất Hòa tự nhủ cô là người nằm vùng, làm không ít chuyện tra tấn người chơi.
Làm sao có thể ở đây chờ người chơi khác ra được? Cô không cảm thấy xấu hổ, nhưng sợ người khác xấu hổ thôi.
Uể oải đáp một câu: “Không đợi người chơi.”
“Chờ đã, chắc không phải cô muốn chờ sứ giả dẫn đường ở chỗ này đấy chứ?”
Anh ta cảm thấy mình đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhuế Nhất Hòa, không đợi trả lời đã nói: “Chỉ khi ở thế giới xảy ra vấn đề, hoặc là có phó bản đặc biệt cần chọn lựa người chơi, sứ giả dẫn đường mới có thể đến trước trạm xe chặn người.
Hai loại tình huống bên trên cũng cần tôi phải đánh tiếng trước.
Đừng chờ nữa, người sẽ không đến đâu.”
Nhuế Nhất Hòa mở mắt, ngáp một cái.
“Có quy định vừa rời khỏi phó bản phải lập tức giao vật phẩm nhiệm vụ à?”
Plankton: “Không có, nhưng cô đây là đang lãng phí thời gian.”
“Ồ, anh khẳng định như vậy.” Nhuế Nhất Hòa nhíu mày nói: “Chúng ta có thể đánh cược, cứ cược Đệ Ngũ Triều Lãng liệu có đến gặp tôi hay không.
Tôi đặt 500 điểm tích lũy cược anh ấy sẽ đến, anh có dám đánh cược hay không?”
Plankton đang muốn nói cược thì cược ai sợ ai thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Thử trượt về quầy báo, buồn bực phun ra một câu: “Người cô đợi đến rồi.”
Nhuế Nhất Hòa quay đầu nhìn lại, người đàn ông dáng người cao gầy anh tuấn xuất hiện ở rìa sương mù màu trắng, nhìn không chớp mắt, đi về phía cô.
“Anh đến nhanh quá rồi!”
Có lẽ không ngờ lời dạo đầu của cô đặc biệt như vậy, Đệ Ngũ Triều Lãng vô thức giải thích: “Kết thúc công việc vĩnh viễn là chuyện phiền phức nhất, ít nhất tôi phải để thế giới sau khi khối Rubik biến mất ổn định hơn một chút mới có thể rời đi một lúc được.”
Nhuế Nhất Hòa đứng thẳng người, trêu chọc nói: “Tôi cũng không có ý phàn nàn, chỉ là anh đến chậm một chút, tôi sẽ có thể kiếm thêm 500 điểm tích lũy.
Plankton tận tình cống hiến, không lấy được thật đáng tiếc."
Plankton nổi giận đùng đùng rống to: “Cô thật hèn hạ, chuyện đã hẹn từ trước còn lấy ra đánh cược với tôi.
Gian trá, giảo hoạt, hèn hạ, vô sỉ, thật quá đáng.”
“Chúng tôi không hẹn trước, đây là ăn ý.” Nhuế Nhất Hòa nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Cô khẽ nhếch cằm với Đệ Ngũ Triều Lãng hỏi: “Đúng không, anh Bạch hoạ sĩ nổi tiếng?”
Đệ Ngũ Triều Lãng: “...”
Anh dời ánh mắt khỏi người chơi trước mặt: “Thời gian của tôi không nhiều, cô muốn biết chuyện gì?”
Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc: “Mike, Jack… các thành viên đội hộ vệ đều không sao chứ?”
Trong trận tập kích giả kia, người bị khống chế chính là cô gái Thứ Tư và hai tiểu đội trưởng canh chừng địa lao.
Chỉ cần điêu khắc ra con rối đại diện cho người thật, lại lấy lông tóc của mục tiêu, trong thời gian ngắn sẽ có thể khống chế người khác.
Cái này tương tự như nguyền rủa, cùng một loại với vu thuật đen.
So sánh với nguyền rủa thì nó càng khó khống chế hơn.
Nếu không phải người của đội hộ vệ có độ chấp nhận cao với việc thôi miên, bản thân dễ khống chế, Nhuế Nhất Hòa lại lấy được quyền hạn từ khối rubik, giá trị các hạng mục khá cao thì cô hoàn toàn không thể nào làm được.
Kế hoạch rất đơn giản.
Nhuế Nhất Hòa lợi dụng cô gái Thứ Tư để tạo ra cảnh tượng giả có người tàng hình lập tức xông vào tầng chín mươi chín.
Dùng người canh gác địa lao thả người chơi ra là để chia sẻ nguy hiểm.
Lỡ như khối Rubik công nghệ cao nổi giận muốn kéo cô làm đệm lưng thì cũng có thể có người trợ giúp.
Nguyên nhân khống chế tiểu đội trưởng là để lấy được bom công nghệ đủ số lượng.
Trong huân chương không gian của mỗi đội viên đều có bom, Nhuế Nhất Hòa không dám dùng trong huân chương của mình, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn tổng đoàn trưởng nổi hứng, đề nghị kiểm tra huân chương không gian của cô.
Mắt thấy kế hoạch sắp thành công, cuối cùng lại thua ở chi tiết thì cô sẽ khóc mất.
Bởi vì hiểu rõ tình huống của tòa nhà tổng bộ, khi nổ sẽ không làm người ta bị thương.
May mà khối Rubik công nghệ cao cũng không thèm để ý sống chết của thành viên đội hộ vệ, nếu không nhất định sẽ phát hiện ra mánh khóe.
Nhuế Nhất Hòa hỏi tình huống của nhóm người đội hộ vệ, không phải lo lắng an toàn tính mạng của bọn họ, hoặc là nói không chỉ lo lắng cho an toàn tính mạng của bọn họ.
Sau khi khối Rubik vỡ vụn, ký ức bị thôi miên đã lãng quên sẽ trở lại trong đầu của bọn họ một lần nữa.
Mỗi một thành viên đội hộ vệ đều sẽ rất nhanh được biết, cái gọi là ‘sụp đổ tinh thần’, thực ra là một quá trình phát hiện bản chất của thế giới.
Buồn cười biết bao!
Còn nhớ rõ tôn chỉ của đội hộ vệ Lục Châu không?
Gϊếŧ người là vì cứu vớt nhiều người vô tội hơn, phải tin tưởng chuyện mình làm là chính xác.
Chú Mike bề ngoài nghiêm túc nhưng nội tâm lại vô cùng mềm mại, để không kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm linh mẫn cảm mà yếu ớt của cấp dưới, xin được điều đi chi viện khu vực khác.
Vừa đi chính là một tháng, mãi cho đến khi cảm xúc của cấp dưới ổn định lại mới trở về cương vị.
Cái tên Jack hành động lung tung không hệ thống kia, miệng không nói