Trước khi xuống tàu, vé tàu màu xanh nhạt bèn biến thành một tấm thẻ gỗ màu xanh nhạt.
Mặt chính của nó có hoa văn thần bí, phía sau có khắc một chữ "hai".
Nhuế Nhất Hòa tiện tay ném nó vào trong huân chương không gian, bước nhanh xuống xe.
Đan Tiểu Dã cảm thấy kỳ quái: "Sao lần trước đó không có mà lần này lại có?" Phó bản trước đó lại là phó bản cấp B đầu tiên của sếp Nhuế.
Vì sao lần đầu tiên không cho lần thứ hai lại cho? Có thể có một chút quy luật gì đó không, toàn dựa vào tâm trạng của trưởng tàu thôi!
Nhuế Nhất Hòa vừa đi vừa nói: "Có thể trưởng tàu thích hành khách kiên trì cần cù hơn, không thích những người theo phái cấp tiến mạo hiểm."
"Chị đang nói là đoàn tàu không đồng ý cho chị đi vào phó bản cấp B Khối Rubik công nghệ cao à?"
"Trọng điểm của chị nằm ở câu trước ấy, nếu ai cũng tăng thêm thời gian nghỉ ngơi như chúng ta thì họ phải tìm người chơi tích cực chủ động vào phó bản ở đâu? Trưởng tàu cảm thấy thái độ làm việc của chúng ta đoan chính, có lòng can đảm nên mới thưởng cho chúng ta."
Họ vừa đi ra khỏi nhà ga đã chợt nghe thấy từ trong quầy báo tường xám ngói đen truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Tích cực chủ động vào phó bản? Tôi thấy cô là đang tích cực chủ động muốn chết thì có! Chưa từng thấy da mặt ai cứ dày như cô, cố gắng tự dát vàng lên mặt mình với không sợ xấu hổ như vậy!"
Người nói chuyện chính là Plankton.
Nhuế Nhất Hòa điềm đạm chào hỏi anh ta: "Chào buổi sáng nhé!"
Giọng nói của Plankton kéo cao lên quãng tám, vội vã cuống cuồng hỏi: "Vì sao cô không oán hận lại? Cô có âm mưu gì?"
Đan Tiểu Dã: "..." Tôi là thấy ngài cũng rảnh lắm đó!
Nhuế Nhất Hòa lấy tấm thẻ gỗ hối lộ ra, lắc lắc nó rồi nói.
"Chắc cái này cũng là vật phẩm thần kỳ phải không? Anh có thu hồi cái này không?"
Plankton: "..." Gan chó lớn dữ đấy! Chỉ cần giao thẻ gỗ hối lộ của trưởng tàu ra là sứ giả dẫn đường có thể hiểu ngay.
Người chơi vào phó bản mà không đưa thẻ gỗ hối lộ ra thì sứ giả dẫn đường sẽ nổi giận.
Anh ta ngẫm nghĩ lại, nếu sứ giả dẫn đường nổi giận vậy không phải càng đúng ý mình hay sao? Không chỉnh chết người này thì cũng có thể làm cho cô ta chịu khổ một chút!
"Sao tự nhiên anh đực ra đó vậy?"
Nhuế Nhất Hòa bảo Plankton có được hay không thì nói một lời.
"Cũng không phải không thể.
.
."
Mắt Nhuế Nhất Hòa sáng lên: "Bao nhiêu điểm thưởng?"
Plankton cắn răng nói: "Tối đa 200 điểm thưởng thôi! Cô cũng đừng ngại ít, tôi làm cuộc trao đổi này với cô, nhất định sẽ đắc tội sứ giả dẫn đường.
Tôi đã chịu đựng nguy hiểm rồi!"
Nhuế Nhất Hòa: "Tôi biết rồi.
Nhiệm vụ của phó bản là gì? "
Plankton điều khiển bàn tay to màu xanh trắng ném ra hai cái túi tiền màu xanh nhạt: "Một trăm bộ tóc dài của Thời Triết, đổi lấy 500 điểm thưởng và một tấm vé tàu.
Vật phẩm nhiệm vụ cất vào trong túi, thời hạn của nhiệm vụ là bảy mươi hai tiếng."
Nhuế Nhất Hòa cất túi tiền xong, chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi đã!" Plankton nóng nảy nhảy lên trên trên mặt bàn đá cẩm thạch, hai cái sừng trên trán giật giật không ngừng: "Không bán thẻ gỗ hối lộ à?"
Nhuế Nhất Hòa quay đầu, mỉm cười nói: "Hàng thì phải so sánh giá cả.
Tôi cần hỏi ngài sứ giả dẫn đường một chút xem người đó có thể ra giá bao nhiêu tiền đã.
Anh đưa 200, người đó không thể đưa ra ít hơn 200 điểm thưởng được!"
Plankton: “...” NMD.
Hãm hại tôi đấy à?
...
Phương thức đi vào phó bản lần này là đi vào lớp sương mù dày đặc vây xung quanh quầy báo.
Họ đi bộ được gần năm phút thì lớp sương mù nhạt dần đi.
Một con phố bẩn thỉu xuất hiện ở trước mặt họ, nhà cửa hai bên trái phải bị tàn phá, ở giữa chất đầy rác rưởi, có ruồi bay lượn vo ve.
Hai đầu của con phố bị lưới sắt và một đống vật dụng trong nhà đồng nát, rỉ sét loang lổ phá hỏng.
Thứ duy nhất được bảo tồn tốt hơn là một tòa kiến trúc đỉnh nhọn trông như là một nhà thờ.
Có mấy người đứng ngẩng đầu lên ở trước cửa lớn của tòa kiến trúc.
Trong đó, người dễ thấy nhất tất nhiên là quý ngài sứ giả dẫn đường đẹp trai anh tuấn.
Trong miệng anh đang ngậm một cái tẩu thuốc lá, trên người mặc một cái áo khoác trông có phần cũ nát.
Quần không đủ vừa người, lộ ra mắt cá chân của chân trái và một đống xương xẩu ở chân phải.
Nhuế Nhất Hòa chú ý thấy nơi đùi phải trong ống quần của anh trống rỗng, bàn chân phải bằng xương trắng đạp trên đất, không hề mang giày...!Lúc này cô rất muốn biết thiết lập nhân vật của anh trong phó bản này là gì.
Ngoại trừ ngài sứ giả dẫn đường ra, trước cửa còn có năm người đang đứng.
Hai nam ba nữ.
Một người đàn ông trong đó có tướng mạo kỳ dị, khiến cho người ta chú ý.
Vóc người anh ta cao lớn khỏe mạnh, trong màu da đen hiện lên sắc xanh, con mắt trừng to ra, răng nanh mọc hở, mũi ưng, cái miệng to như thiên lôi.
Đặc điểm quá rõ ràng nổi bật, so với việc cho là mình gặp được người chơi có năng lực hoán đổi huyết mạch thiên lôi thứ hai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thì Nhuế Nhất Hòa cảm thấy khả năng gặp được người quen có khi còn lớn hơn.
Anh ta chính là người chơi Nhuế Nhất Hòa đã gặp ở trong phó bản trước đó - Lôi Chấn Tử.
Hình như dùng một thân phận gọi là Mạc Tiểu Lôi, tên thật là Khưu Ất.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa đảo qua bốn người khác.
Trong đó, người đáng để chú ý còn có một cô gái với bề ngoài vô cùng nổi bật.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, mặc một cái váy dài màu đen kiểu dáng phổ thông không có chút hoa văn nào.
Dưới vạt váy hư ảo không có gì như hình chiếu, hai chân hư ảo cũng tương tự, không hề chân chính chạm xuống mặt đất.
Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ trên người người này có huyết mạch của âm hồn gì đó.
Năng lực đó thì tương đối khá khẩm.
Hồn ma quỷ quái, ít ra cũng là sinh vật cấp bậc truyền thuyết.
Đệ Ngũ Triều Lãng tiến lên trước một bước.
Đầu tiên là cố gắng hết sức để cử động chân trái, rồi lại cẩn thận hơn, khó khăn để cho chân phải di chuyển về phía trước, sau đó đưa tay ra nói: "Người chơi có thể đưa thẻ gỗ hối lộ cho tôi rồi."
Nhuế Nhất Hòa không hề có ý muốn lấy tấm thẻ gỗ ra một chút nào, trong miệng nói: "Đừng mà.
Chờ một chút đi!"
Mặt của Đệ Ngũ Triều Lãng lập tức sụ xuống.
Đầu Đan Tiểu Dã cúi xuống thật thấp.
Dù biết người ngài sứ giả dẫn đường đang trừng là sếp Nhuế nhưng cậu ta cũng sợ đến lạnh run.
Đúng lúc này, lại có ba người đột nhiên xuất hiện ở trên đường phố.
Bọn họ đều là đàn ông, mặc quần áo có độ tương tự cực kỳ cao.
Đi ở phía trước nhất là người đàn ông trung niên toàn thân toát ra phong độ của một nhà tri thức.
Cùng lúc đi về phía mọi người, người đàn ông trung niên mở miệng hỏi: "Vị nào là sứ giả dẫn đường của phó bản vậy? Trong tay của ba người chúng tôi có thẻ gỗ hối lộ, cần phải giao cho ngài!"
"Chào mừng tới trấn nhỏ đã bị lãng quên! Tôi là sứ giả dẫn đường của phó bản lần này.
Mọi người có thể gọi tôi là ngài thị trưởng."
Lúc Đệ Ngũ Triều Lãng nhận lấy thẻ gỗ hối lộ, người này đặc biệt liếc mắt nhìn Nhuế Nhất Hòa tựa như muốn nói: Nhìn người ta kìa, rồi tự nhìn lại cô đi!
Nhuế Nhất Hòa thong thả tự đắc, hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
"Các vị đúng là những người có lòng hảo tâm, xin cho tôi giới thiệu bối cảnh trấn nhỏ