“Ngại quá! Người lúc nãy động tay động chân với anh là nhân cách thứ hai của tôi, không liên quan gì đến tôi cả.”
Nhuế Nhất Hòa quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Ngài thị trưởng: “…”
Ngài thị trưởng cười khẩy, cởi cúc áo gile bị kéo rách, ném lên trên giường.
Đây là bằng chứng phạm tội, chứng cứ rành rành.
Hương thơm nữ tính còn quanh quẩn ở chóp mũi của anh, nhưng anh cũng không tức giận mà chỉ nói: “Cái gì tôi cũng biết.”
Trong giọng nói mang theo cảm xúc phức tạp đến mức khó có thể nhận biết được.
Nhuế Nhất Hòa nhún vai: “Tôi chẳng hiểu anh nói cái gì cả.”
Thật ra là cô hiểu.
Người chơi sẽ bị ảnh hưởng bởi chứng đa nhân cách của Thời Triết, nhưng sự phân chia nhân cách cũng không giống nhau.
Nhân cách phân tách của Đan Tiểu Dã là một học sinh trung học mười lăm tuổi, trải qua một cuộc đời hoàn chỉnh, tương đương với một người khác.
Nhân cách thứ hai của Nhuế Nhất Hòa lại là ‘phiên bản’ phóng đại của bản thân cô, không phải là một người khác.
Bản chất của hai kiểu nhân cách phân tách hoàn toàn khác nhau.
Dùng cách nói ‘uống say, không tỉnh táo’ của nhân cách thứ hai để giải thích thì việc quấy rối ngài thị trưởng là hoàn toàn hợp lý.
Nhuế Nhất Hòa hùng hồn tuyên bố không chịu trách nhiệm, đổ lỗi cho ‘rượu’ thật ra cũng hơi đểu.
Lúc này, nốt ruồi son trên mày ngài thị trưởng vô cùng chói mắt, dường như đang biểu thị tâm trạng thật sự của chủ nhân ẩn dưới vẻ mặt điềm tĩnh.
“Cô hiểu.”
Nhuế Nhất Hòa che huân chương không gian: “Muốn đền bù thì không có đâu! Điểm thưởng, vật phẩm thần kỳ, hay cái gì cũng đều không có.
Tôi là người chơi, rất nghèo.”
Ngài thị trưởng: “… Hờ.”
Tức giận nở nụ cười.
Vị nữ tu sĩ già: “…”
Ba nữ tu sĩ trẻ tuổi: “…”
Máy khoan điện kêu ‘ong ong’, giúp bốn con quái vật không được trang bị chức năng ngôn ngữ bày tỏ tâm trạng bất mãn… Hai vị có coi chúng tôi ra gì không vậy?
Một con dao rút xương lóe sáng, bổ về phía Nhuế Nhất Hòa.
Cô mặt dày phất tay với ngài thị trưởng: “Tôi phải đi rồi! Hẹn gặp lại!”.
Nhuế Nhất Hòa nhón chân, lùi về phía sau năm bước.
Cô tránh được con dao rút xương, sau đó bắt lấy chiếc gậy bóng chày vừa đánh sượt qua chóp mũi của mình.
Thế này không được, căn phòng này quá nhỏ, đánh nhau thì không khác gì là muốn phá hủy nó.
Nhuế Nhất Hòa không có ý định phá hủy căn phòng của ngài thị trưởng, cô dùng ‘Bạn thân của ma nữ’, thực hiện bước nhảy không gian.
Trước khi đi vào căn phòng bên cạnh, cô nhìn thấy nữ tu sĩ Alva cầm trong tay một chiếc kéo lớn, cắt chiếc giường đơn duy nhất trong phòng mà vừa nãy có hai người lăn lộn ra thành hai nửa.
Nhuế Nhất Hòa xuất hiện trong phòng ngủ cho bọn trẻ ở tầng hai, cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng ván giường sập xuống ở phòng bên cạnh.
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy hơi xấu hổ, buộc mái tóc dài của mình lên, đánh giá xung quanh.
Đây là căn phòng có diện tích lớn nhất ở tầng hai, bên trong có tổng cộng ba mươi chiếc giường đơn.
Đồ đạc của bọn trẻ rất ít, chỉ có một chiếc tủ đặt ở bên cạnh đầu giường, bên trong là một ít đồ vật nhỏ ví dụ như đồ chơi hỏng hay là thư cá nhân.
Dưới giường có một chiếc hòm nhựa, để quần áo tắm rửa của bọn trẻ.
Đồ vệ sinh cá nhân được đặt hết ở trên một chiếc kệ gỗ dài kê sát tường.
Tất cả những đồ vật kia đều có dấu vết của sự tìm kiếm, trở nên lung tung lộn xộn.
Bọn họ vào phó bản đã được hơn năm tiếng, e là ba tổ người chơi khác đã tìm kiếm xong hết cả cái cô nhi viện này rồi.
Nơi mà cô chưa tìm kiếm qua cũng không nhiều…
Nhuế Nhất Hòa ngồi xổm xuống, lôi ra một sợi xích màu bạc to bằng hai ngón tay từ dưới gầm của chiếc giường đơn bên cạnh.
Một đầu của dây xích được hàn vào sàn nhà, đầu còn lại được nối với một chiếc khóa to bằng lòng bàn tay.
Nhuế Nhất Hòa nghiên cứu một lúc, xác định cách dùng của sợi xích này.
Chỉ cần quấn sợi xích vào ngang hông, sau đó khóa chặt lại thì phạm vi hoạt động của đứa trẻ nằm trên giường sẽ trở nên rất nhỏ.
Dưới mỗi một chiếc giường đều có một sợi xích giống y như vậy.
Kiểu thiết kế này không giống như là để đảm bảo an toàn cho bọn trẻ, mà là để đề phòng bọn chúng bỏ trốn.
Nhuế Nhất Hòa có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của bọn trẻ khi bị khóa lại, dây xích buông xuống giống như một cái đuôi thật dài.
Ca từ của bài đồng dao ‘tám con chuột nhỏ không có đuôi, mọc ra mười tám cái đầu’ vốn là vấn đề phức tạp đối với Nhuế Nhất Hòa hiện tại cũng có cách giải thích hợp lý.
‘Rầm rầm rầm…”
Đây cũng không phải là cách gõ cửa lịch sự, nữ tu sĩ Linda dùng chiếc gậy bóng chày đập cửa phòng.
Bốn nữ tu sĩ không có mặt cầm vũ khí xông vào trong phòng.
Bọn họ không có mắt, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng thối rữa nhưng dường như lại có thể xác định chính xác được vị trí của Nhuế Nhất Hòa.
Thoát khỏi bọn họ là chuyện không thể nào.
Đám quái vật tập trung đuổi theo, trừ khi là gϊếŧ chết được mục tiêu, nếu không thì cho dù mục tiêu ở đâu bọn chúng cũng sẽ đuổi theo đến cùng.
Còn một cách nữa, đó chính là quái vật bị mục tiêu gϊếŧ chết.
Nhuế Nhất Hòa lấy ra một khẩu súng lục ổ xoay, bắn đạn thật.
Cô bắn liên tục ba phát súng vào nữ tu sĩ già đang lao đến ‘pằng pằng pằng’.
Nữ tu sĩ già trúng đạn, liên tục lùi về phía sau nhưng cơ thể lại không hề chảy máu.
Vết thương bị đạn bắn nhanh chóng biến mất, viên đạn nằm sâu trong cơ thể cũng bị đẩy ra ngoài, rơi xuống đất.
Trong quá trình bọn họ đánh nhau qua lại, Nhuế Nhất Hòa phát hiện ra mấy nữ tu sĩ có khả năng tự chữa lành vết thương vô cùng lớn.
Trừ khi cô có sức mạnh để trực tiếp nghiền nát bốn vị tu sĩ trong nháy mắt, nếu không thì vết thương trên người bọn họ sẽ lành lại trong vòng ba giây.
Thật ra thuốc mê có thể làm cho các nữ tu sĩ dừng lại trong nửa phút, nhưng tốc độ của bọn họ sau khi lấy lại được khả năng vận động cũng không hề chậm chạp.
Bản đồ của phó bản lớn như thế, Nhuế Nhất Hòa không thể thoát khỏi bọn họ.
Không có biện pháp giải quyết, cũng chỉ có thể ‘chơi diều’.
Cũng may là Nhuế Nhất Hòa học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu qua các phó bản, nếu không khi đối mặt với bốn nữ tu sĩ có sức mạnh to lớn, tay cầm vũ khí thì cô đã thất bại rồi.
Hiện tại, Nhuế Nhất Hòa đã thay da đổi thịt, đối phó với bốn nữ tu sĩ cũng không phải là chuyện khó khăn.
Thực ra thì không phải là Nhuế Nhất Hòa hoàn toàn không có cách nào để tiêu diệt những nữ tu sĩ này, ít nhất là có một suy đoán khá khả thi.
Cảm thấy trong phòng ngủ của bọn trẻ không còn manh mối nào, Nhuế Nhất Hòa sử dụng ‘Bạn thân của ma nữ’, thực hiện bước nhảy không gian, đi đến cầu thang từ tầng hai dẫn lên tầng ba.
Vừa nhìn lên, Nhuế Nhất Hòa đã thấy một cái bóng đen vụt qua cầu thang.
Chắc hẳn là ma nữ Lư Lan Lan, cô ta đã ở trên tầng rồi!
Nhuế Nhất Hòa không hề do dự.
Thấy bốn nữ tu sĩ không có mặt chạy chạy phía cầu thang, cô vội vàng lên tầng.
Tầng ba tràn ngập một mùi thối thoang thoảng, sàn nhà sậm màu… Như kiểu đã lâu không được quét tước nên đóng cặn bẩn, loang lổ mà cũ kỹ.
Ánh sáng gần như hoàn toàn không thể nào chiếu vào hành lang, ở đây rất tối… Chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen lờ mờ đang ngồi dựa vào tường, giống như bóng của những người thấp bé.
Nhuế Nhất Hòa chuyển đổi chức năng của khẩu súng lục ổ xoay, làm cho nó biến thành một chiếc đèn