Lý Lãng: "Đào đại một cái thật đấy à?"
Nhỡ may kích khởi điều kiện tử vong thì phải làm sao? Mỗi khi có chuyện gì, cậu ấy luôn nghĩ tới kết quả xấu nhất, không kìm được có phần muốn khuyên Nhuế Nhất Hòa.
Ngờ đâu cậu ấy đã thấy bà chị này vác xẻng tới đây, bước chân cực kỳ ngang ngược.
Trông cô không giống một người tính làm “công tác” khai quật phần mộ, mà giống một vị nữ hiệp cầm trường kiếm xẹt ngang chân trời, dáng vẻ hiên ngang hơn.
Nhuế Nhất Hòa: "Đào!"
Tình trạng trên trấn rất tệ hại, mưa gió sắp tới.
Có rất nhiều người chơi đang thăm dò manh mối, nhưng chắc là sẽ tốn nhiều thời gian, hơn nữa cũng không kiếm được manh mối nào khác.
Đã tới chỗ chôn cất rồi mà không thử chút đã quay về...!Mọi người đến để phí thời gian đấy à?
Lý Lãng: "...!Đào chỗ nào?"
"Cậu chọn một đi." Nhuế Nhất Hòa lại bỏ thêm một câu: "Chọn chỗ cậu cảm thấy đất còn mới nhất, xốp nhất."
Thật ra Lý Lãng cũng biết không đào không được.
Dù sao cũng tới rồi, vẫn phải thử một lần.
Nhưng bảo cậu ấy chọn, áp lực của cậu ấy lớn lắm!
"Sếp Nhuế, chị mau tới xem này!"
Giọng nói của Đan Tiểu Dã truyền từ phía trước tới, dọa bọn chim hoang bay tán loạn.
Nhuế Nhất Hòa để cái xẻng xuống, đi tới.
Lý Lãng thấy thế thì thở phào một hơi.
Trong lòng cậu ấy thầm nghĩ, cậu ấy có chứng rối loạn ám ảnh lựa chọn.
Cậu ấy sẽ không chọn đâu, đợi lát nữa bảo người khác làm.
Đan Tiểu Dã như một con chuột nhát gan vậy, trốn sau một gốc cây lớn căn bản là không che được cậu ta.
Nhuế Nhất Hòa đi tới bên cạnh cậu ta, lập tức phát hiện cậu ta đang run lên.
"Sếp Nhuế, chị xem." Đan Tiểu Dã chỉ vào một nấm mồ, nói lắp bắp: "Ông ta...! ông ta chính là ông chú lần trước em gặp ở trại phòng, chính là ông ta..."
Trên nấm mồ nhỏ này có ba viên đá tròn vo được xếp chồng lên nhau, phía dưới là một tấm hình đen trắng bị đè lên.
Tuổi của người trong ảnh khoảng chừng bốn mươi, mặt mũi nhăn nheo, đang nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng đen xì xấu xí.
Nhuế Nhất Hòa vỗ vỗ vai của Đan Tiểu Dã, cười bảo: "Gặp tới hai lần một ngày, có duyên thật đấy! Chi bằng cậu gọi anh trai đi, hỏi xem thử người chúng ta muốn tìm được chôn ở đâu.
Là láng giềng với nhau cả, chắc sẽ biết thôi."
Đan Tiểu Dã sợ run: "Không được đâu! Phiền, phiền người ta lắm!"
Nhuế Nhất Hòa: "Đã là người quen của cậu rồi còn sợ phiền gì nữa?"
Đan Tiểu Dã: "Không quen, không quen, em không quen người đó!"
Nhuế Nhất Hòa: "Sao lại không quen? "Gặp lần đầu mới, gặp thứ hai thân mà"!"
Đan Tiểu Dã: "..."
Chị đang đùa hay nói thật vậy?
Tất nhiên là đùa thôi, nhưng Nhuế Nhất Hòa cũng thật sự cảm thấy gan của Đan Tiểu Dã nhỏ quá, bèn vẫy tay bảo cậu ta qua nhìn kỹ nấm mồ một cái.
Có Nhuế Nhất Hòa đứng “trấn thủ” ở một bên, cảm giác sợ hãi của Đan Tiểu Dã giảm đi nhiều...
"A, hình như trong đất có thứ gì kìa!"
Cậu ta phát hiện có thứ gì đó lộ ra bên cạnh nấm mồ, đất mặt cũng là đất mới, bèn dè dặt đưa tay đào đất ra.
Không ngờ bên trong lại là một bao thuốc lá quen thuộc.
"Ôi trời!"
Đan Tiểu Dã đặt mông ngồi bệt xuống đất, im lặng ôm chặt chính mình.
Nhuế Nhất Hòa thấy buồn cười, mở cái bao thuốc lá dính đầy bụi đất ra.
Thuốc lá đã mất hết, chỉ còn cái bao không.
"Hút một lần đã hết cả bao, cũng nghiện thuốc nặng đấy!"
Nghe cô bảo như vậy, Đan Tiểu Dã cũng đã hiểu một chút.
Ông chú này là một kẻ nghiện thuốc, từ ban đầu là tới vì bao thuốc trong túi kia của cậu ta.
Lấy thuốc thôi thì không nói, nhưng thấy cậu ta dễ gạt, người này còn muốn lấy thêm vài thứ khác nữa.
Trong phút chốc, phẫn nộ lập tức chiến thắng sợ hãi: "Thành ma rồi cũng không tử tế, đã có thuốc còn muốn hại người!"
Nói xong cậu ta lại lại cảm thấy sợ, chạy vụt đi như một cơn gió.
Khóe mắt Nhuế Nhất Hòa nhìn lướt qua...!Đôi mắt ông chú trong ảnh lồi to ra như cá vàng, trừng mãi nhìn theo bóng lưng Đan Tiểu Dã.
Cô cười phì một tiếng, tiện tay đào cái hố nhỏ, chôn tấm hình đen trắng đi.
Lúc rời khỏi, cô còn đạp chân hai cái làm phẳng đất.
...
Trong bãi chôn có hơn một nghìn nấm mồ, người chơi thì chỉ có chín.
Cuối cùng, dựa trên cảm tính chủ quan của mình, mọi người tìm ra được chừng ba mươi bảy cái mộ mới, không có cách loại trừ bất kỳ nấm mộ nào.
Nhuế Nhất Hòa bảo: "Đào hết ra xem."
Đề nghị này được tất cả mọi người thông qua.
Vấn đề là người nào đào đây?
Bạch Mạt Lị đề nghị để đàn ông làm, lý do là sức của phụ nữ yếu.
Lữ Địch phản đối: "Mắc mớ gì? Xã hội hiện đại rồi, nam nữ bình đẳng."
Bạch Mạt lị cười nhạt: "Wow, thật sự không ngờ luôn đó! Sao anh lại nhảy ra trước vậy? Tôi còn tưởng là chắc chắn anh sẽ đồng ý, là kiểu ai không đồng ý anh sẽ sống chết với người đó chứ!"
Lữ Địch: "Cô đừng có nói xàm nói nhảm, rốt cuộc cô có ý gì?"
"Muốn người ta không biết thì mình đừng làm!" Bạch Mạt Lị nói: "Anh hứa hẹn với cô Tô là sẽ chăm sóc tốt cô ấy, bảo vệ cô ấy chu toàn.
Bây giờ sao anh không vỗ ngực nói một câu đi, nói là chuyện này để đàn ông làm?"
Khuôn mặt Tô An Dao trắng bệch, miệng há rồi lại ngậm, hận bản thân không giỏi ăn nói, chẳng biết nên nói gì.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể không nói được gì cả.
Khuôn mặt của Lữ Địch cũng đỏ bừng lên, giận dữ.
"Sao cô lại nghe lén người khác nói chuyện?"
Bạch Mạt Lị: "Ai đi nghe lén? Anh kích động như thế, nói lớn tiếng như vậy, tôi không muốn nghe cũng khó đó!"
Lữ Địch: "Đúng là tôi có tình cảm với An Dao...!Đó là chuyện riêng của tôi, so với chuyện ai đào mộ lên là hai việc khác nhau!"
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Bạch Mạt Lị liếc mắt: "Đàn ông cặn bã thấy cô gái người ta xinh thì muốn lợi dụng thôi! Còn muốn há miệng chờ sung rụng.
Đồ vô sỉ!"
Lữ Địch: "Cô có gan thì lặp lại lần nữa xem..."
"Được rồi." Nhuế Nhất Hòa cắt ngang lời người này, cứ tiếp tục thế này thì không chỉ là khắc khẩu thôi đâu, mà sẽ đánh nhau mất.
Trong chuyện của Lữ Địch và Tô An Dao, Nhuế Nhất Hòa cũng nhìn ra được một chút.
Vẻ ngoài của Tô An Dao xinh đẹp, khuôn mặt lẫn dáng người đều rất xuất sắc.
Là người bình thường chưa từng được qua lại với người đẹp, không chỉ Lữ Địch mà mấy người đàn ông đều có chút thiên vị cô ta, dù nhiều hay ít.
Ngay cả bản thân Nhuế Nhất Hòa cũng thỉnh thoảng sẽ hướng mắt về phía cô ta.
Có ai lại không thích những điều đẹp đẽ chứ?
Tô An Dao lại có sự tự ti không phù hợp với vẻ ngoài của cô ta...!Chuyện này rất kỳ lạ, bình thường người đẹp đều sẽ khá tự tin.
Nhuế Nhất Hòa nhìn ra người kia không thích người khác đưa mắt về phía mình, không thích được người ta chăm sóc.
Từ lời nói và hành động của Lữ Địch, có thể đưa ra kết luận ban đầu là người này thấy sắc nảy lòng tham.
Đặc biệt là sau khi phát hiện ra Tô An Dao không quen việc từ chối mọi người, anh ta lại có phần “được một tấc muốn tiến một bước”.
Bạch Mạt Lị giống như một quả pháo vậy, không biết chuyện giữa hai người Tô An Dao và Lữ Địch đã đạp trúng kíp nổ nào trên người cô ta, nói nổ là nổ.
Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm, rằng nếu đây là ở nhân gian giới, có tranh chấp xảy ra trong quán cà phê cô mở, chắc chắn cô sẽ lấy hạt dưa ra hóng hớt, cũng tranh thủ an nhàn hóng chuyện.
Còn bây giờ ấy à...!Cô lạnh nhạt bảo: "Đừng cãi nữa, ai có giá trị âm khí thấp thì đào, ai cao đứng xa ra một chút."
Lữ Địch liếc nhìn Nhuế Nhất Hòa, sáng suốt lựa chọn