Thông qua hai từ khóa chính là ‘Ấn Thai cư’ và ‘chó’, Nhuế Nhất Hòa tìm thấy tên Vương Thanh trên điện thoại di động của La Ngân.
Trên mạng có rất nhiều tấm ảnh chụp Vương Thanh - ‘thanh niên ngược đãi chó’ không đánh số thứ tự.
Lúc này, Nhuế Nhất Hòa phát hiện sứ giả dẫn đường và Vương Thanh trông giống nhau như hai giọt nước...!Từ đó cô đưa ra kết luận: quái vật trong phó bản đã đóng giả thành sứ giả dẫn đường.
Vương Thanh là cương thi, Nhuế Nhất Hòa đã từng bị anh ta hút máu.
Bất hạnh của người này do một mình người nhà họ La gây ra, nhưng Nhuế Nhất Hoà vẫn luôn không biết rõ anh ta có quan hệ gì với Na Bà và cô ngốc.
Song, khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra tới giờ trong phó bản, cô lại cảm thấy anh ta có quan hệ sâu sắc với Na Bà và cô ngốc.
La lão nhị cũng là người nhà họ La, xác suất ông ta biết tình hình bên trong là rất cao.
Nghe thấy cái tên này, La lão nhị ngẩn ra một chút, theo bản năng, ông ta lảng tránh ánh mắt của Nhuế Nhất Hòa.
Đúng là ông ta là chỗ quen biết với Vương Thanh.
Hơn nữa, khi nhắc đến tên này, ông ta còn cảm thấy chột dạ.
"Cậu ta là người chuyển từ trong thành phố đến.
Vì chó nuôi trong nhà anh cả cắn người lung tung nên cậu ta và La Ngân đã từng có mâu thuẫn nhỏ."
Nhuế Nhất Hòa cười lạnh: "Mâu thuẫn nhỏ thôi à?"
La lão nhị xấu hổ không nói được thành lời.
Ban đầu, khi Nhuế Nhất Hòa chỉ đe dọa vài câu, La lão nhị vẫn cứng miệng khăng khăng nói là mâu thuẫn nhỏ.
Cuối cùng, khi thấy quý bà trước mặt hờ hững siết tay bóp nát cục đá nhỏ cứng rắn, ông ta lại không dám nói cái gì mà ‘mâu thuẫn nhỏ’ nữa.
Ông ta kể lại chi tiết sự việc diễn ra từ đầu đến cuối, nội dung bao gồm những điều mà ông ta tận mắt chứng kiến và nghe người ta kể lại...!Đây có thể coi như là màn trả thù người nhà họ La của Vương Thanh.
Chuyện bắt đầu từ một buổi tối ngày thứ sáu, ngày Vương Thanh đi đến trấn Vong Sơn.
Anh ta là một người thích chụp ảnh, lúc nào cũng đeo một cái máy ảnh trước ngực.
Trại phòng Vong Sơn không phải địa điểm du lịch quá nổi tiếng, nhưng trước đây cũng thường xuyên có du khách đến tham quan, cũng không thiếu người chỉ đến để chụp ảnh như Vương Thanh.
Trấn trên chỉ có một đúng một khách sạn, đó cũng là khách sạn đầu tiên trong trấn Vong Sơn.
Theo lẽ đương nhiên, Vương Thanh ở lại trong khách sạn mà La Kim mở.
Vào buổi tối dọn vào khách sạn, Vương Thanh lập tức phát hiện trong phòng có camera chụp ảnh, nhưng anh ta lại không lộ ra, mà chỉ âm thầm dùng máy quay phim chụp lại chứng cứ.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh ta đi ra khu chụp ảnh bên ngoài thì gặp được La Ngân và cô ngốc trong một góc hẻo lánh ở trại phòng.
Trên khắp trấn Vong Sơn, không ai không biết đến La Ngân.
Chó nhà cậu ta ăn thịt sống, vô cùng dữ dằn, thế mà còn chẳng trói nó vào, không ai không sợ chó nhà đó.
La Ngân là một tên côn đồ, suốt ngày dựa hơi mấy con chó bự để hoành hành ngang ngược trên đường.
Vương Thanh vốn không muốn rước phiền toái, nhưng trông cô ngốc bị bắt nạt đáng thương quá.
Một cô gái ngu dại bị hai con chó vây quanh, sợ tới mức người run lẩy bẩy.
Còn La Ngân, trông thế nào cũng thấy giống một tên đầu trộm đuôi cướp, lại còn giở trò lưu manh với một cô gái ngốc.
Anh ta lập tức lấy máy ảnh chụp lại cảnh tượng này, uy hiếp La Ngân dừng lại.
La Ngân là người vô cùng hống hách, cậu ta giật phắt lấy cái máy ảnh.
Lúc xóa ảnh chụp, cậu ta phát hiện trong máy ảnh còn có một vài tấm ảnh chụp khách sạn, lại thấy ấy thế mà lại là chứng cứ trong phòng lắp camera chụp ảnh, cậu ta lập tức bùng nổ.
Vương Thanh thấy tình hình bất ổn, vội vàng kéo cô ngốc chạy đi.
Trong lúc hoảng hốt, anh ta lại chạy vừa đến gần trại phòng nhà họ La.
Thế là hai người gặp phải La lão đại vóc người cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn.
Ông ta còn hung hãn hơn cả La Ngân, không thèm hỏi một tiếng xem vì sao con trai lại đuổi theo người nhà quê và cô ngốc đã lập tức sai chó ra cắn người.
Vương Thanh bị cắn, hai đùi toàn là vết thương, cô ngốc được anh ta che chở cũng bị cắn một cái, đau đến nỗi gào khóc.
La Ngân hung hăng tẩn cho anh ta một trận.
Đừng thấy người dân trong thị trấn có vẻ rất hay phàn nàn về việc người nhà họ La hoành hành ngang ngược, mỗi khi gặp phải chuyện cần nói chuyện bằng nắm đấm, họ vẫn dựa vào La lão đại và chó nhà ông ta nuôi đấy.
Người dân trong thị trấn lạc hậu rất bài ngoại vậy nên tuy nhiều người chứng kiến chuyện Vương Thanh gặp phải, nhưng lại chẳng có lấy một ai đứng ra giúp đỡ anh ta...!Mà cũng chẳng ai muốn đắc tội một nhà La lão đại cả.
Nói tới đây, La lão nhị tạm dừng một chút, ông ta nói: "Một điều nhịn, chín điều lành, sống phải biết giả ngu thì mới được sống yên ổn.
Nếu cậu ta thức thời thì đã không có việc gì rồi."
"Lẽ nào bây giờ ông đang diễn tả câu nói đứng nói chuyện không đau lưng ấy hả?"
Lời nói của Nhuế Nhất Hòa khiến La lão nhị xấu hổ không thôi, cô lại hỏi: "Ông đã từng gặp Vương Thanh chưa?"
La lão nhị: "Gặp rồi..."
Đâu chỉ gặp mặt, hai người còn từng cãi cọ khó chịu một trận.
Vương Thanh phải đến trạm y tế để xử lý miệng vết thương.
La lão nhị nghe anh ta luôn miệng nói quay về thành phố phải đi xét nghiệm tình trạng thương tích, sẽ báo cảnh sát.
Thế thì toi đời mất! Ông ta ngay lập tức nói rằng thương tích trên người anh ta không phải do có người đánh, mà là tự ngã.
Không chỉ nói thế ngay trước mặt Vương Thanh, mà cả khi có người tự xưng là phóng viên đến tìm ông ta để phỏng vấn, ông ta cũng nói y như vậy.
Còn dấu răng chó trên đùi Vương Thanh, ngược đãi chó nên bị chó cắn mà thôi, việc đó không phải rất bình thường ư? Dù sao thì cũng không phải do người nhà anh trai đánh đấm.
Sau đó, Vương Thanh lập tức rời khỏi trấn Vong Sơn.
La lão nhị kể lại chuyện người nhà quê khăng khăng đòi báo cảnh sát với anh cả, La Ngân nói ngay phải ra tay trước mới chiếm được lợi.
La lão đại đập chết một con chó con vừa mới sinh không bao lâu, La Ngân quay lại cảnh đó.
La Kim chửi rủa Vương Thanh không phải con người, vợ La lão đại thì khóc lóc kể lại tội ác của Vương Thanh, nhà bọn họ còn tìm vài người ở trấn trên làm nhân chứng...!Không biết La Ngân học được từ đâu mà làm ra một video clip dễ như chơi.
La lão nhị: "Đám dân mạng không có não, nói gì là tin nấy."
Có người nói vợ anh cả trông vô cùng giản dị, trăm phần trăm sẽ không nói dối.
Có người lại nói may mà La Ngân biết sử dụng thiết bị điện tử, nếu không tên biếи ŧɦái ngược đãi chó kia sẽ vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tất cả người trong trấn không thể nói dối được, vì vậy chắc chắn kẻ nói dối chính là Vương Thanh! Nhiều người nói anh ta là biếи ŧɦái như thế, vậy thì chắc chắn anh ta là biếи ŧɦái.
La lão nhị sống trong trấn nhỏ hẻo lánh còn biết Vương Thanh biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh ở bên ngoài.
Người đến trấn Vong Sơn trở nên nhiều hơn, nhà nào cũng rất chi là vui mừng.
Tiền của khách du lịch dễ kiếm nhất, hơn nữa mọi người tới đây đều hỏi về chuyện biếи ŧɦái ngược đãi chó, nói chuyện với người ta xong là có tiền cầm.
Thấy chuyện đập chết một con chó con không đủ nói, người trong thị trấn lại bịa ra vô vàn chuyện cũ.
Trong lúc nhất thời, hễ là nhà nào nuôi chó cũng đều nói chó trong nhà đều từng bị Vương Thanh ngược đãi.
Nhà nào không