Bên ngoài trấn Vong Sơn, đường đi nhỏ hẹp gập ghềnh.
Xe bán tải chạy ổn định, anh đội trưởng dựa vào lưng ghế.
Mắt anh ấy vẫn nhắm nhưng lại có thể chỉ đường cho Nhuế Nhất Hòa chính xác.
“Quẹo trái… Quẹo phải… Cứ đi thẳng.”
Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Còn bao xa nữa?”
đội trưởng trả lời: “Chưa đến một cây số.”
Đúng lúc này, trong xe có tiếng động kỳ lạ, ngay sau đó, phía sau sườn xe bị va chạm mạnh, Nhuế Nhất Hòa rẽ nhanh tay lái, lại không thể ngăn chiếc xe phía trước chuyển hướng.
“Ầm...”
Trời đất như quay cuồng, Nhuế Nhất Hòa phát hiện anh đội trưởng ngồi ở ghế phụ bên cạnh đã không thấy đâu nữa, cô lập tức mắng thầm trong lòng một tiếng rồi tháo đai an toàn ra, mở cửa xe leo xuống.
“Không sao chứ?”
Cô hỏi Đan Tiểu Dã mới leo xuống từ sau xe.
“Lý Lãng và… Lữ Địch bị quan tài đè ở dưới.”
Đan Tiểu Dã mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt nôn nóng.
Xe bán tải chạy ổn định, ai cũng không nghĩ tới quan tài sẽ động đậy bất ngờ, tông vào xe.
Với tốc độ phản ứng của Lý Lãng vốn dĩ có thể chạy trốn, nhưng Lữ Địch ở bên cạnh kéo tay cậu ấy không buông ra, kết quả cả hai người cùng không chạy được.
Các người chơi vừa thử cùng nhau nhấc quan tài lên, nhưng quan tài lại chẳng động đậy chút nào.
Lữ Địch gào khóc: “Chân của tôi, chân của tôi…”
Khuôn mặt cậu ta trắng bệch như được đắp lớp phấn dày lại xen lẫn chút xanh, tròng trắng nhiều tơ máu màu đen, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt lộ ra khỏi miệng.
Vừa nhìn là thấy đây là sắp biến thành cương thi rồi.
Lý Lãng bình tĩnh nói: “Tôi có thể nâng đồ nặng một tấn lại không đẩy được quan tài.
Hơn nữa, tôi còn cảm thấy quan tài càng lúc càng nặng.
Cứ tiếp tục như vậy, chân của hai chúng tôi đều sẽ bị đứt.”
Ông lão Lâm Chấn Bang nói tình hình của Lữ Địch không tốt lắm, có thể là do lúc trước bị thương, tình trạng cơ thể không tốt, hiện tại tinh thần vừa thả lỏng, độc cương thi cứ thế mà xâm lấn, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Cũng may cậu ta còn biết đau, nếu như không biết đau, vậy thì tình trạng mới càng không xong hơn.
Tô An Dao: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ông lão Lâm Chấn Bang: “Phải có gạo nếp.” Nhưng bây giờ thì không có.
Mạnh Tư Lộ nghe vậy, anh ấy lấy ra một nắm gạo nếp từ trong chiếc túi đeo bên người.
Ông lão Lâm Chấn Bang: “Vẫn là cháu cẩn thận, nhìn ông đi… Ngay cả gạo nếp cũng quên mang theo.”
Chuyện này không trách ông lão được, ông ấy cả đêm đau khổ chống đỡ, thể lực đã tới cực hạn từ lâu, sao có thể nhớ tới phải mang theo gạo nếp để dự phòng có khi cần đến chứ? Không chỉ ông ấy, nhóm người chơi cũng rất mệt mỏi, đều dựa vào ý chí mới không gục ngã.
Vào phó bản mấy ngày mấy đêm, vẫn luôn lo lắng hãi hùng, không dám thả lỏng cảnh giác… Là ai cũng đều chịu không nổi.
Ông lão Lâm Chấn Bang thả gạo nếp lên đỉnh đầu Lữ Địch, chỉ thấy một luồng khói nhẹ bốc ra từ đầu cậu ta, đồng thời kèm theo mùi cháo, thì ra gạo nếp vừa dính vào đầu cậu ta thì lập tức cháy.
“Chuyện này…”
Ông lão Lâm Chấn Bang nhíu mày: “Gạo nếp không đủ…”
Ông ấy muốn để cho Lữ Địch nằm trên gạo nếp, như vậy thì độc cương thi trên người cậu ta mới rút ra được một phần.
Nhưng cho dù làm vậy cũng không khẳng định có thể kiên trì đến sáng ngày mai.
Lữ Địch nắm lấy tay ông lão: “Cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết đâu!”
Lý Lãng đánh một cái lên tay cậu ta: “Mợ nó, cậu có biết móng tay mình dài cỡ nào không hả.
Nhìn thử đi, tự mình nhìn thử đi, sắp bấu ông có dấu luôn rồi kìa.
Ông còn quan tâm đến cậu là do ông có lòng tốt, cậu xem cậu hại tôi thành dáng vẻ gì rồi?”
“Tôi không cố ý…”
Ánh mắt Lữ Địch nhìn loạn, không dám nhìn thẳng Lý Lãng.
Ông lão Lâm Chấn Bang đau lòng vỗ lên bả vai Lý Lãng: “Thật ra nướƈ ŧıểυ của bé trai cũng có công hiệu giống với gạo nếp.
Tiểu Mạnh cháu còn…”
“Cháu không còn, cháu không còn là con nít từ lâu rồi.” Mạnh Tư Lộ nói đến điều này vẫn còn rất tự hào: “Ông ơi, tuổi này của cháu mà vẫn còn con nít thì sẽ bị bạn bè cười nhạo đó.”
Ông lão Lâm Chấn Bang thở dài: “Vốn dĩ có thể dùng của Lãng Lãng, nhưng Lãng Lãng cũng bị quan tài đè rồi.” Biện pháp nướƈ ŧıểυ hết dùng được rồi!
Lữ Địch: “…” Cậu ta bây giờ có hơi hối hận vì hồi nãy kéo thêm đệm lưng rồi.
Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ ông lão Lâm Chấn Bang cố ý nói câu này, chính là muốn cho Lữ Địch cảm thấy không thoải mái…
Đây là đau lòng cho Lý Lãng, giúp cậu ấy dạy dỗ người ta mà.
Chẳng qua… Cứ như vậy, quả thật cũng không có cách, cho dù không có chuyện hai người bị đè dưới quan tài thì chờ khi tới Phong Thủy Bảo Địa, bọn họ cũng không chuyển được quan tài nặng, càng đừng nói tới chuyện hạ táng.
Ông lão Lâm Chấn Bang kéo Nhuế Nhất Hòa đến một bên bàn bạc: “Nhất định là do Vương Thanh đang quậy phá ở bên trong.
Nếu không di chuyển được quan tài thì khống chế anh ta trước đi.”
Nhuế Nhất Hòa: “Ông có nắm chắc không?”
Ông lão Lâm Chấn Bang cười: “Nắm chắc hơn một nửa.
Tôi là ai chứ! Truyền nhân của phái Thiên Đạo, khắc tinh của cương thi.”
Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ rồi nói: “Quan tài dù sao cũng do người dẫn đường đóng lại, tùy tiện mở ra sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chúng ta cứ bàn điều kiện với Vương Thanh trước, nếu như bàn được sẽ tránh được xung đột lớn hơn.”
Cô cảm thấy giữa Vương Thanh, Khương Nhã và La Lệ vẫn có sự khác biệt rất lớn, bệnh thần kinh bộc phát như La Lệ kia cũng không phải không thể giao tiếp, huống chi là hai người bọn họ.
Ông lão Lâm Chấn Bang sửng sốt một chút, hỏi một câu khó hiểu: “Có thể giao lưu với quái vật ở phó bản nữa hả?”
Nhuế Nhất Hòa: “Không thể sao?”
Lâm Chấn Bang: “…” Không thể.
Người chơi với quái vật phó bản ở hai thế đối lập, ông ấy chưa từng thử giao lưu!
Nhuế Nhất Hòa: “Tóm lại cứ thử trước đã.”
Ông lão Lâm Chấn Bang: “… Ừm.”
Nhuế Nhất Hòa chui vào trong xe, gõ vào quan tài: “Vương Thanh, anh muốn làm gì?”
Bên trong không có động tĩnh.
Lý Lãng đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng tự hỏi cùng một vấn đề giống với ông lão Lâm Chấn Bang: ‘Có thể giao lưu với quái vật phó bản sao?’
Nhuế Nhất Hòa lễ phép, nhẫn nại, chậm rãi gõ vào quan tài: “Vương Thanh, có thể trò chuyện một chút không?”
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Ông lão Lâm Chấn Bang: ‘Quả nhiên vẫn không được rồi?’
Nhuế Nhất Hòa: “Nếu anh không chịu hợp tác, tôi cũng chỉ có thể rót máu vào quan tài thôi.”
Đương nhiên là cắt đứt mạch máu tay trái… Mong muốn khi con quái vật nếm phải máu này có thể khiến nó buồn nôn, chỉ với mùi thôi cũng làm cho quái vật hít thở không thông.
Bên trong truyền ra giọng nói có hơi lệch tông của Vương Thanh: “Thả tôi