Không biết mặt trời đã trốn đi đâu mất, núi Sùng sừng sững bị mây mù ảm đạm che phủ, trông từ xa ngọn núi như gương mặt u ám của người khổng lồ, lạnh lùng nhìn những người chơi đang đi lên núi.
Mới đi được một đoạn đường, trong núi đổ mưa phùn, gió lạnh thổi xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, lạnh thấu xương.
Nhuế Nhất Hòa thấy lạnh buốt người, ôm Hoa Hoa trong lòng chặt hơn nữa.
Con nhóc ngốc này mặc ấm hơn cô, mặc một chiếc áo len cũ, bên ngoài choàng một cái áo lông sáng màu.
Nhưng cái áo này hơi rộng, cô nghi đó là đồ của Khương Nhã.
Na Bà sợ trong núi lạnh mới lấy ra cho Hoa Hoa mặc.
"Chị ơi chị...!Hoa Hoa muốn xuống."
Hai chân cô bé quẫy lung tung đòi xuống đất, không thích bị bế.
Nhuế Nhất Hòa nghe lời thả con bé xuống, ngay sau đó cô nhìn thấy Hoa Hoa cười khanh khách chạy đi tìm Đan Tiểu Dã chơi.
Trong khu rừng vắng tanh vang lên tiếng nói chuyện của cô bé, hết gọi "Anh" rồi lại cười khúc khích.
Ngài đội trưởng xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện, đột ngột như cách anh ta biến mất.
Bé ngốc Hoa Hoa chảy nước dãi ôm lấy chân anh ta, bị anh ta ghét bỏ đẩy ra.
"Mọi người theo sát tôi."
Ngài đội trưởng tỏ ra rất tự nhiên, như thể anh ta vẫn luôn dẫn đường cho bọn họ.
Anh ta đã quên sạch về khoảng thời gian mình biến mất, đi phía trước dẫn đường, bước chân rất nhanh.
Hoa Hoa không theo kịp, Đan Tiểu Dã bế cô bé.
Cậu thanh niên ít rèn luyện thân thể, chỉ thoáng chốc mặt đã tái đi, con ngươi đen nhánh.
Lý Lãng cười cậu ta: "Anh như vậy là không ổn rồi! Nếu quá sức thì độc cương thi sẽ lan ra rất nhanh.
Để con nhóc kia lên quan tài là được rồi, tôi sẽ trông chừng không để nó rơi xuống."
Đan Tiểu Dã lo rằng Hoa Hoa sẽ sợ, kết quả Hoa Hoa ngồi trên quan tài chơi rất vui vẻ.
Hai người hàn huyên mấy câu.
Một người là học bá, một thanh niên tang hệ không ngờ nói chuyện cũng khá hợp.
Sinh viên đại học và học sinh cuối cấp hai sắp lên cấp ba ở trong game cũng coi như cùng trang lứa.
Hai người trò chuyện khó tránh khỏi nói đến cách dùng điểm thưởng.
Lý Lãng đề nghị tích đủ một nghìn điểm rồi hẵng đổi quà: "Trực tiếp bỏ qua ‘bậc thầy quản lý vật phẩm’, đổi huyết mạch của ‘siêu nhân’ luôn mới là cách khôn ngoan nhất.
Dựa vào vật phẩm không bằng dựa vào chính mình."
Đan Tiểu Dã gãi đầu, thở dài: "Vậy thì tôi lại phải tích một đến hai phó bản nữa..." Cũng không biết có sống được đến lúc đấy không nữa.
Lý Lãng: "..." Đây mới là phó bản thứ hai của anh à? Tích thêm một hai phó bản nữa là đủ một nghìn điểm sao?
Thánh may lên tiếng đấy à?
Đan Tiểu Dã: "Tôi ít khi xem ti vi, phim ảnh xem cũng có hạn, trí tưởng tượng nghèo nàn, hoàn toàn không nghĩ tới nên đổi năng lực gì, haizz."
Lý Lãng: "Tôi giúp anh tham khảo! Trước đây tôi từng xếp vào thành ABCDEFG, tổng cộng N đồng tuyển hạng.
Đứng đầu là Doctor Strange, ẩn thân, cơ thể tàng hình, lưu đày kẻ địch đến dị độ không gian, khống chế thời gian, xuyên thời không, trở lại quá khứ đi đến tương lai, nắm giữ thần lực.
Mé, ảo lòi lắm đúng không."
Đan Tiểu Dã càng nghe càng thấy kỳ lạ...!Cậu lợi hại như vậy sao phải đổi năng lực của Spider Man? Nhưng vì lịch sự nên cậu ta không hỏi.
"Haizz, đáng tiếc." Lý Lãng thở dài: "Đẳng cấp của Doctor Strange đã đạt đến ‘sinh vật truyền thuyết’, một nghìn điểm không đổi được."
Đan Tiểu Dã: "Cái gọi là đẳng cấp, rốt cục được chia theo tiêu chuẩn gì?"
Lý Lãng: "Năng lực cao cấp hơn thì tôi không biết rõ, nhưng ‘siêu nhân’ và ‘sinh vật truyền thuyết’ thì tiêu chuẩn phân chia vẫn tương đối rõ ràng.
‘Siêu nhân’ ý theo mặt chữ, siêu việt hơn người thường, tức là vẫn thuộc về phạm trù nhân loại, ‘sinh vật truyền thuyết’ thì không coi là người nữa...!Chắc anh không quen thuộc với siêu anh hùng lắm, tôi lấy ví dụ khác vậy.
Anh biết Saeki Kayako chứ?"
Đan Tiểu Dã: "Có nghe qua."
Hình như là một ma nữ kết từ oán niệm, độc ác đến độ truy sát tất cả mọi người trong vòng ngàn dặm, không buông tha cho ai.
"Ừ, vậy thì coi là sinh vật truyền thuyết rồi.
Ngoài quỷ thì yêu quái cũng thế...!Ví dụ như Tamamo no Mae (1), Shoten Doji (2), Ubume (3), xem Inuyasha chưa? Bán yêu Inuyasha, anh trai Sesshoumaru đều là khuyển yêu rất lợi hại.
Ban đầu tôi cũng muốn biến thành khuyển yêu.
Nhưng mà tự nhiên ấm đầu đi đổi Spider Man, về sau tôi cực kỳ hối hận...!Không phải Spider Man không mạnh, nhưng năng lực không đúng ý lắm, quái vật ở phó bản có nhiều con không có thực thể.
Vì thế tôi kiến nghị anh có thể suy tính trở thành người sử dụng stand.
Tôi nghiên cứu lâu lắm rồi...!Theo giả thiết của JoJo, stand là thể tập hợp năng lượng tinh thần, trên lý thuyết có thể chiến đấu với yêu quái."
Đan Tiểu Dã: ???
Gượm đã, stand là cái gì? JoJo lại là gì nữa?
Cậu ta chưa kịp hỏi thì Mạnh Tư Lộ hai mắt sáng rỡ chen miệng vào nói: "Nếu biến thành người sử dụng stand thì không cần một nghìn điểm đổi ‘sinh vật truyền thuyết’ nhỉ...!Thực ra có thể lợi dụng sơ hở, tốn năm trăm điểm đổi một mũi tên stand, cũng có thể giành được stand...!Hơn nữa còn có thể sử dụng lại nhiều lần."
Lý Lãng: "Stand arrow cũng mạo hiểm, có khi stand thức tỉnh, cũng có khi tố chất thân thể quá kém nên chết luôn.
Hơn nữa cũng không biết chắc sẽ thức tỉnh stand như thế nào...!Ngộ nhỡ vớ phải stand nào đấy nát quá thì sao?"
Mạnh Tư Lộ: "Có lý! Thế có 1000 điểm thì có thể muốn đổi stand gì thì đổi stand đó hả?"
Lý Lãng: "Trên lý thuyết thì đúng là thế."
Bạn Đan Tiểu Dã học giỏi cứ như vậy mất đi cơ hội hỏi thăm.
Mặt cậu ta đờ ra nhìn hai người kia cuồng nhiệt nói ‘Star Platinum’ gì đó, rồi thì ‘Gold Experience Requiem’ bla bla...!Nghe không hiểu gì hết.
Nhuế Nhất Hòa đi ở đằng trước không nghe thấy cuộc thảo luận của bọn họ, cô chuyên tâm quan sát nhất cử nhất động của ngài đội trưởng, tự hỏi phải làm thế nào mới thám thính được bí mật của phó bản từ miệng anh ta.
Chưa tìm được thời cơ thích hợp thì đội trưởng đã lên tiếng trước.
"Cứ nhìn chằm chằm vào sứ giả dẫn đường sẽ bị ác mộng quấn thân đấy."
Nhuế Nhất Hòa: "Vu nữ có năng lực khấn mộng đẹp, trước khi đi ngủ tôi sẽ kêu Vu Thần khấn giùm."
Ánh mắt của đội trưởng không kìm được liếc sang cô, rít một hơi thuốc thật sâu, đột nhiên dừng bước: "Chính là chỗ này, chúng ta đến rồi."
Sườn núi hoang vu cỏ cây um tùm, cách đó không xa lại có một mảnh rừng thưa thớt.
Nhuế Nhất Hòa không nhìn ra nơi này có gì đặc biệt, nhưng ngài đội trưởng không thể nói dối về những thứ liên quan đến phó bản, còn ông lão Lâm Chấn Bang thì tấm tắc ra lấy làm lạ, cũng nói nơi đây phong thủy bảo địa...!Cô không nhìn ra được là do cô không hiểu biết.
Có điều, nơi này quả thực có thể quan sát toàn bộ trấn Vong Sơn.
Những trại phòng chi chít ở bên dưới giống như một tổ ong khổng lồ bất quy tắc, đủ khiến cho người mắc hội chứng sợ lỗ phát bệnh.
Mạnh Tư Lộ vững tâm hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
Nhưng anh ta tuyệt nhiên không có gan nhìn ngài đội trưởng để nói chuyện...! Bắt anh ta đối diện với người đàn ông cả người tản ra hơi thở nguy hiểm này thì làm khó anh ta quá.
Đội trưởng lạnh nhạt nói: "Chờ."
Chờ là có ý gì...!Nhưng Mạnh Tư Lộ cũng không dám hỏi xem phải chờ cái gì.
Nhuế Nhất Hòa hỏi thay anh ta.
Đội trưởng nói: "Chờ đến giờ lành mới chôn được."
Giờ lành là năm giờ mười hai phút sáng ngày mai.
Lý Lãng hỏi đầy tò mò: "Vậy chúng ta có phải đào huyệt trước không?"
Đội trưởng không phản đối...!tức là có thể đào huyệt trước.
Mưa tạnh rồi lại mưa, rất nhanh trời đã tối đen.
Ở trong rừng hoang vu, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu gào truyền đến từ phía xa, khiến người ta sợ hãi cực độ.
Mọi người dùng càng khô nhóm lửa, bàn bạc thay phiên nhau gác đêm.
Nhuế Nhất Hòa dắt Hoa Hoa, tìm một chỗ gần đội trưởng nhất, ngồi xuống, không đợi đội trưởng kịp phản ứng lại đã nhắm mắt.
Đan Tiểu Dã đón lấy cái nhìn lạnh lẽo của ngài đội trưởng, run lẩy bẩy ngồi sát xuống bên cạnh sếp Nhuế.
Trong lòng thầm niệm: ‘Anh không nhìn thấy tôi, anh không nhìn thấy tôi.’
Tuy rằng rất đáng sợ, nhưng ở gần đội trưởng cũng rất có cảm giác an toàn! Lần đầu tiên bạn học Đan Tiểu Dã bị chứng mất ngủ quấy phá có thể đạt được thành tựu ngủ trong phó bản.
Hoa Hoa vẫn còn nhỏ, cần được ngủ nhất.
Đầu vừa đặt xuống đùi Nhuế Nhất Hòa, hơi thở lập tức trở nên đều đặn chậm rãi.
Người bên cạnh đã đi ngủ hết rồi, Nhuế Nhất Hòa cũng nhanh chóng thiếp đi.
Trong mơ, cô ôm Hoa Hoa đứng trong Cổ