Nhuế Nhất Hòa đã hoàn toàn bóc hết một mảnh giấy dán tường, bên trong là một bức tường bị cháy đen.
Cô ngửi thấy mùi khói và bụi, không nồng nhưng rất ngộp.
Ba người khác đã xé tất cả đống giấy dán tường xuống, số lượt thích trong các phòng phát sóng trực tiếp tương ứng của họ đã vượt quá một trăm.
Toàn bộ căn phòng, bao gồm cả trần nhà đều đã bị ngọn lửa thiêu rụi cháy đen hết cả.
Chỉ còn lại chỗ tường ở cạnh giường là có màu trắng, đó là một mảng tường hình chữ nhật dài tám mươi cm, rộng sáu mươi cm, không có dấu vết bị lửa đốt.
Trong căn phòng tối đen như mực khoảng tường trắng này rất dễ thấy, dễ thấy đến nỗi làm cho mọi người không nhịn được mà suy đoán phần vách tường được bảo quản như thế nào trong trận hỏa hoạn và làm thế nào mà thậm chí đến cả sơn cũng không bị tróc ra?
Nhuế Nhất Hòa nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "Tôi nghĩ bức tường không bị ngọn lửa thiêu rụi này chắc hẳn có liên quan đến phương thức kẻ sát nhân phóng hỏa."
Một số người nhấn like cho cô.
Như vậy cô càng khẳng định rằng việc tương tác rất hữu ích trong việc nhận được lượt thích của khán giả.
Vì vậy, cô liền nói ra kế hoạch tiếp theo của mình: "Tôi sẽ tìm một hiện trường vụ cháy khác."
Đan Tiểu Dã: "Hả?"
Trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có rất nhiều người đã phản ứng như cậu ta: “Lẽ nào không có khả năng là hai vụ án xảy ra trong cùng một phòng sao?”
Nhuế Nhất Hòa: "Khả năng này rất nhỏ."
Có người trong phòng phát sóng trực tiếp hỏi: “Tại sao?”
Nhuế Nhất Hòa: "Mặc dù cặp vợ chồng trong vụ thứ hai đã chuyển đến căn hộ từ sớm nhưng chắc chắn họ sẽ không muốn sống trong căn phòng vừa có người mới qua đời.
Dù gì thì căn hộ này cũng có rất nhiều phòng, không cần thiết phải làm vậy.
Cả hai vụ hỏa hoạn đều xảy ra vào đêm khuya, nhiều khả năng là hai vợ chồng họ bị chết cháy trong phòng riêng.”
Đan Tiểu Dã đột nhiên hiểu ra: “Đúng vậy nhỉ.”
Nói đến đây cô mới nhớ ra một điểm đáng nghi cô đã thấy kỳ lạ từ khi xem tài liệu.
Gia đình ba người trong vụ đầu tiên bị chết cháy trong một căn phòng phải không? Đêm hôm khuya khoắt hai vợ chồng lại ở trong phòng con gái, hoặc là con gái ở trong phòng của hai bố mẹ… thế nào cũng không hợp lý, đúng không?
Đương nhiên cũng có thể là gia đình ba người họ có chuyện gì đó muốn lén lút thảo luận.
Nhuế Nhất Hòa ném nghi ngờ nhỏ đó ra sau đầu, tập trung vào chuyện trước mắt.
Đan Tiểu Dã bước vào phòng 301.
Phòng của bạn học thứ năm này vẫn chưa được sửa sang lại, không còn dấu vết gì sau khi ngọn lửa bùng lên.
Ừm, có thể loại trừ tầng thứ ba rồi.
Những người chơi trong Đoàn tàu Thiên Đường đã gõ cửa tất cả các phòng trong căn hộ, trong số năm phòng ở tầng hai chỉ có phòng 205 là không mở cửa.
Các gia đình còn lại đều mở cửa cho họ, bên trong vẫn chưa được sửa sang lại.
Bảo Tĩnh nói: "Người đẹp 201 nói với tôi là phòng 205 trống, không có ai ở tỏng đó.”
Thực ra nguyên văn câu nói của người đẹp cao gầy đó là: “Dù sao thì cũng chẳng có mấy ai dám sống trong một ngôi nhà ma, mà những người nghèo túng đến mức phải ở trong nhà ma để duy trì cuộc sống thì lại càng ít.”
Vương Tiểu Linh: "Tôi cũng đã hỏi được một tin rất quan trọng.
Năm người thuê nhà đang sống trong căn hộ đều chỉ mới dọn đến đây sau khi xảy ra vụ phóng hỏa thứ hai.
Chỉ có một nhân viên bảo vệ có biệt danh là Trùng một mắt làm việc ở đây hơn hai mươi năm.
Tôi nghĩ ông ta là người đáng ngờ nhất."
Nhuế Nhất Hòa: "Đều là tin hỏi được từ phòng 201 à?"
Vương Tiểu Linh vội vàng gật đầu: "Ừ."
Con người luôn rất thấp hèn, những người luôn hờ hững, lạnh nhạt với mình lại bỗng dưng chủ động bắt chuyện thì ít nhiều họ cũng sẽ cảm thấy mừng thầm.
Ba người chơi nam hầu như không có thu hoạch gì, bởi vì cô nàng xinh đẹp ở thuê trong căn phòng 201 mỹ nữ là người bình thường thích tán gẫu với người khác lại chỉ có hứng thú với con gái, không có thiện cảm với nam giới.
Nghe thấy Nhuế Nhất Hòa muốn đi vào phòng 205 xem thử thì Lưu Thụ Lâm nói: “Vậy thì tôi sẽ mở khóa cho cô.”
Anh ta nhanh chóng mở ổ khóa bằng một sợi dây mảnh.
Đan Tiểu Dã tò mò hỏi anh ta khi còn sống làm gì, Lưu Thụ Lâm trả lời: "Thợ khóa."
Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm chả trách lại vậy.
Khi họ xé giấy dán tường trong phòng 302 người này còn cố ý đi lên tầng trên một chuyến, không biết lấy dầu máy ở đâu ra, đầu tiên là tra dầu vào chốt cửa phòng 303 rồi tra vào ổ khóa phòng 304...!Hóa ra là do rối loạn ám ảnh cưỡng chế từ nghề nghiệp.
Giống như phòng 302, phòng 205 cũng đã được cải tạo lại.
Trong phòng được dán giấy dán tường, gạch lát sàn tối màu.
Mọi người cùng nhau xé giấy dán tường ra, cùng một khối lượng công việc nhưng nhiều người sẽ làm nhanh hơn.
Chỉ chốc lát sau giấy dán tường trong toàn bộ căn phòng đã được xé hết xuống.
Nhìn sơ qua ai cũng có thể nhận ra căn phòng này đã từng bị lửa tàn phá.
Trong phòng cũng có một nơi vẫn giữ được nguyên trạng sau vụ cháy.
Lần này là bức tường đối diện cửa ra vào, là một mảng tường có hình chữ nhật dài tám mươi cm, rộng sáu mươi cm, không có dấu vết bị lửa thiêu rụi.
"Tôi có thể nghĩ là hai lần bốc cháy trong phòng đều có một món đồ có kích thước 80*60 không? Món đồ này được treo trên tường, vì vậy một mảnh tường ở chỗ này đã được món đồ đó che chắn nên không bị hư hại trong vụ cháy."
Nhuế Nhất Hòa vươn tay ra xoa thử trên bức