Đóng cửa lại, đếm đến mười, gõ cửa ba lần.
Mồ hôi của Bạch Phàm chảy vào mắt, cảm giác vừa chua xót vừa đau đớn ập đến, đến nỗi nước mắt sinh lý tràn ngập hốc mắt, chảy xuống khóe mắt.
Anh ta cũng không để ý đàn ông rơi lệ có mất mặt không.
Lưu Thụ Lâm mở cửa nhìn về phía sau lưng anh ta, lạnh run.
Bạch Phàm không biết mình sợ nhất là cái gì, cho nên sinh ra tò mò vô hạn với việc phía sau có cái gì.
Cũng may anh ta không cảm giác được cơn lạnh thấu xương giống như Bảo Tĩnh, cũng không giống như Lỗ Y Y, nghe được tiếng sâu rồi sợ hãi hét lên.
Vì vậy nên không quá hoảng loạn, cố gắng kiềm chế để không mở miệng hỏi.
Thậm chí còn có thể nhớ rõ kinh nghiệm của người duy nhất vào nhà thành công đến giờ là Bảo Tĩnh, nếu cảm thấy sợ hãi, cứ nhìn cô Nhuế.
Cô Nhuế cách cửa gần nhất, tầm mắt hơi chếch lên một chút là có thể nhìn thấy.
Biểu hiện luôn lạnh lùng và thờ ơ đó làm cho người ta an tâm, cô đã bắt đầu thổi về phía sau anh ta.
Trái tim sắp rớt ra ngoài của Bạch Phàm bấy giờ mới trở lại trong lồng ngực, anh ta phát hiện ra bản thân quá sợ hãi mà vẫn luôn run rẩy.
Thấy người chơi lần lượt đến gần cửa phòng, phồng má thổi ra ngoài.
Anh ta biết, mạng sống của mình đã được bảo vệ.
Cuối cùng, anh ta nghe Lưu Thụ Lâm nói: “Người anh em, vào đi."
Vào nhà, đóng cửa lại, liền một mạch.
Bạch Phàm chạy vào nhà giống có ma đuổi theo phía sau, anh ta xụi mình xuống ghế sofa đơn, một thời gian dài cũng không hồi lại nổi.
Chờ số 5 Lưu Thụ Lâm theo thói quen dặn dò người mở cửa số 6 là Vương Tiểu Linh không được sợ hãi, đừng đóng cửa thì anh ta mới hỏi: "Đằng sau tôi có cái gì?"
Đã sống rồi nên giọng hỏi cũng bình thản.
Người trả lời anh ta là Vương Tiểu Linh.
“Anh đẹp trai ạ, đằng sau anh là một vòng xoáy gợn sóng đen.
Rất khủng khiếp, không biết có thứ gì sẽ từ trong đó nhảy ra nên chúng tôi không dám đến gần.”
Không chỉ không dám tới gần, tất cả mọi người đều ăn ý lui về phía sau.
Bạch Phàm: “Sau đó?"
Vương Tiểu Linh: “Không có sau đó, chỉ có một vòng xoáy.”
Cho đến khi bị thổi bay, cũng chỉ có một xoáy nước.
Nhuế Nhất Hòa suy đoán, có lẽ vì Bạch Phàm không có nỗi sợ hãi quá sâu sắc về một thứ cụ thể nào đó, vì vậy nỗi sợ hãi của anh ta trở thành xoáy nước bí ẩn, bất cứ thứ gì cũng có thể xuất hiện, cũng là một thứ không rõ ràng, không xác định.
Cũng có thể là người chơi di chuyển đủ nhanh, thổi tan xoáy đen đó rồi nên thứ bên trong không kịp bò ra.
Lưu Thụ Lâm số 5 lại to gan bất ngờ, những gì xuất hiện đằng sau anh ta cũng rất đặc biệt.
Một linh thể mờ mờ mờ, trên trán dán một tờ giấy màu đỏ với hai chữ viết bằng mực đen - ‘Thần nghèo’.
Không chỉ không đáng sợ, mà còn rất hài hước.
Cũng không thể nói không khủng bố...!Không ai trong phòng muốn thần nghèo vào cửa.
Từng người một lấy hết sức bình sinh mà thổi, khiến thần nghèo trở thành linh hồn bị thổi bay nhanh nhất.
Lưu Thụ Lâm trở lại trong phòng nghe thấy thứ phía sau lưng mình là thần nghèo thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lần lượt cảm ơn từng người chơi trong phòng một lần.
Nhuế Nhất Hòa nhìn một màn có hiệu ứng hài hước, thầm chửi trong lòng: Thời buổi này, thần nghèo còn đáng sợ hơn ác quỷ.
Với cả...!Anh Lưu này, anh và gã mập phòng 305 có tiếng nói chung thật đấy.
Người tiếp theo là Vương Tiểu Linh, cô nói rằng cô sợ bị bệnh nhất.
Tuyên Hòa có thân thể rất khỏe mạnh tự nguyện xếp sau cô, lúc này anh ta đã đứng ở bên cửa, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc, dùng hành động cho Vương Tiểu Linh thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vương Tiểu Linh đi tới cửa nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên nói: "Anh này, anh có thể giữ tay tôi không?"
Tuyên Hòa ngỡ ngàng hỏi: "Tại sao?"
Vương Tiểu Linh: “Cho tôi mượn một ít can đảm của anh.”
Tuyên Hòa: "...!Nhưng tôi cũng sợ."
Vương Tiểu Linh: “..."
Lúc cô ấy đi ra ngoài có vẻ tức lắm, có lẽ việc đó đã khiến cô ấy quên sợ hãi.
Khi cánh cửa mở ra, nỗi sợ hãi mới vội ập đến.
Sau khi chứng kiến nỗi kinh hoàng thực sự thì ‘bệnh tật’ xuất hiện đằng sau cô ấy, mặc dù trông hơi kinh tởm, nhưng cũng không phải quá khủng khiếp.
Tất cả mọi người hợp lực dễ dàng thổi tan nó.
Tiếp theo là số 7, Tuyên Hòa.
Mọi người thấy anh ta không đi mở cửa, ngược lại xoay người đi về phía Nhuế Nhất Hòa.
Anh ta trưng ra khuôn mặt thấp thỏm, cẩn thận yêu cầu: “À thì...!Cô Nhuế....!Cô có thể cho tôi mượn một chút can đảm không?"
Vương Tiểu Linh: Này?
Nhuế Nhất Hòa: “Tôi chỉ nắm tay người đàn ông mà tôi có thiện cảm."
Hai má Tuyên Hòa ửng đỏ, vội vàng xin lỗi: "Là tôi không phải, đưa ra yêu cầu làm cho cô khó xử."
Nói xong, anh ta liền hoảng hốt mở cửa đi ra ngoài
"Cốc, cốc, cốc.”
Cửa bị gõ ba cái, Đan Tiểu Dã mở cửa ra, nhìn thấy phía sau Tuyên Hòa hiện lên bóng tối sâu thẳm vô biên vô hạn, hoàn toàn che khuất nguồn sáng của hành lang, làm nổi bật thanh niên xinh đẹp ở cửa cũng có vài phần u ám.
Giây tiếp theo, khi anh ta căng thẳng hỏi, có gì đằng sau tôi.
Cảm giác này đột ngột biến mất.
Nhuế Nhất Hòa tuân thủ theo luật chơi, trước khi cửa mở phải đứng cách đó năm bước.
Bây giờ có thể đến gần cửa rồi bước về phía trước hai bước, nhưng cô lại nhìn thấy ở vùng bóng tối đằng sau Tuyên Hòa lại xuất hiện một Tuyên Hòa khác.
Hai Tuyên Hòa một trước một sau, bọn họ mặc quần áo giống hệt nhau.
Cùng một khuôn mặt, nhưng có hai biểu cảm hoàn toàn khác nhau.
Tuyên Hòa ở phía trước có đôi mắt như một con nai nhỏ, vừa trong suốt vừa linh hoạt.
Trên mặt là nỗi sợ hãi và bất lực.
Tuyên Hòa phía sau nhướn đuôi lông mày, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi rũ xuống mang theo ác ý không hề che dấu.
Nhuế Nhất Hòa hiểu ra, phía trước là Tuyên Hòa thật sự, còn phía sau là nỗi sợ hãi sâu thẳm bên trong Tuyên Hòa.
Nhưng người bình thường có sợ mình không? Chẳng lẽ là nhân cách kép...!Nhân cách phụ?
Trong lúc Nhuế Nhất Hòa đang suy nghĩ, mặt Tuyên Hòa phía sau chậm rãi mọc ra nửa bên mặt nạ xương trắng.
Sau đó, mặt nạ ấy đột nhiên xuất hiện bốn đường vân màu đỏ như ẩn như hiện.
Có gì đó sai sai.
Cô âm thầm quan sát những người chơi khác, cô thấy mọi người có gì đó bất thường - họ không nhìn thấy gì cả.
Tên này thật sự có gì đó không đúng!
Nhuế Nhất Hòa cố nén không lộ ra chút manh mối nào, lúc Tuyên Hòa nhìn đến mình, cô lại dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào anh ta.
Mặt nạ xương trắng, đường vân màu đỏ cho cô một cảm giác giống như đã gặp qua rồi, như thể cô đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự ở đâu đó.
Nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Mọi người cùng nhau thổi tan ‘bóng tối’, sau khi Tuyên Hòa vào cửa, liền rụt