Anh béo kể lại toàn bộ quá trình diễn ra của sự việc rồi cúi đầu im lặng.
Sau đó, anh ta phát hiện ra một nửa cơ thể mình đã bị bao bọc bởi chất nhầy, bày ra bộ mặt vui mà không vui, buồn mà không buồn.
Cộng với khuôn mặt mập mạp, mọi biểu cảm của anh ta đều khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười.
Nhuế Nhất Hòa không giải trừ trạng thái hóa ma, mang một con dao phay từ trong bếp ra.
Cô nhắm vào cổ anh béo, dùng hết sức chặt xuống.
Cô nghĩ, nếu trạng thái hóa ma sẽ khiến cho chất nhầy kia phản ứng lại.
Vậy dùng một vật công kích bình thường, không có linh lực thì có thể chất nhầy sẽ không cảm nhận được.
Kết quả, con dao vừa chém vào chất nhầy lại bị bắn ra ngoài.
Chất lỏng kia chảy ra từ đường nét trên khuôn mặt và lỗ chân lông của anh béo.
Chẳng mấy chốc, nó đã tạo thành một hình cầu rất lớn màu vàng nhạt lơ lửng, cách mặt đất khoảng chừng năm xăng ti mét.
Anh béo nằm bên trong khối cầu, hai mắt nhắm chặt giống như đang ngủ.
Các người chơi đều tiến đến thử, chất nhầy rất lì lợm, lửa nước bất xâm.
Đan Tiểu Dã lo lắng hỏi: “Phải làm thế nào bây giờ?”
Phải lên trên ác xép đánh Boss sao? Tốt xấu gì Tham Lam cũng là thần, cậu ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Nhuế Nhất Hòa: “Chỉ có thể chờ thôi…”
Bảo Tĩnh lên tiếng hỏi trước: “Chờ cái gì?”
Nhuế Nhất Hòa: “Chờ đến mười hai giờ là có thể hỏi Mystery Live một câu hỏi.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ hỏi nó xem điểm yếu của Tham Lam là gì.”
Đòn tấn công mạnh nhất của cô cũng không phá nổi phòng ngự của Tham Lam.
Chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã lên trên gác xép thì có khác gì là đi chịu chết đâu.
Bỗng nhiên, Tuyên Hòa vẫn luôn im lặng lại tiến đến gần Bạch Phàm với tốc độ rất nhanh khiến cho mọi người không kịp phản ứng, vươn tay lên vỗ vào bả vai của anh ta.
Đan Tiểu Dã nhìn thấy một đám những khối cầu chất nhầy màu vàng trong suốt có kích thước bằng quả bóng bàn ở đằng sau gáy của Tuyên Hòa.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ sếp Nhuế không hề nói bừa, Tuyên Hòa thật sự chịu ảnh hưởng bởi Tham Lam sao? Cậu ta lập tức lớn giọng nhắc nhở Bạch Phàm: “Cẩn thận…”
Nhưng vẫn chậm một bước.
Có thứ gì đó rơi trên mặt đất rồi lăn lông lốc đến bên cạnh chân của Nhuế Nhất Hòa.
Đó là đầu của Bạch Phàm.
Đầu cổ anh ta bị chặt đứt lìa, vì cái đầu lăn trên sàn nên máu tươi bắn tung tóe ra sàn xi măng.
Nhất thời, Bạch Phàm vẫn chưa ý thức được là mình đã chết.
Anh ta mấp máy môi, đưa mắt xuống bên dưới nhìn lại… Sau khi phát hiện ra trạng thái của bản thân, ánh mắt bỗng chốc mất đi thần thái, dần dần bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng màu xám.
Anh ta đã chết rồi, bị chém một phát đứt đầu mà chết.
Trong phó bản, người chơi không thể trực tiếp gϊếŧ chết người chơi, đấy là phạm quy!
Tuyên Hòa vừa gϊếŧ người xong cũng ngã xuống đất, nửa người đè lên các xác không đầu của Bạch Phàm, tay phải cầm một con dao nhuốm máu.
Lồng ngực anh ta không hề phập phồng chút nào, hình như cũng chết rồi.
Đan Tiểu Dã muốn đến xem thử xem Tuyên Hòa còn thở không nhưng bị Nhuế Nhất Hòa ngăn lại.
“Mọi người lập tức rời khỏi nhà trọ.”
Hai mắt của Nhuế Nhất Hòa bắt đầu đau đớn, một bên lạnh như băng, một bên nóng rực.
Cô nhìn thấy Tuyên Hòa đứng lên từ thân thể vừa mới ngã xuống của anh ta, một nửa khuôn mặt đeo mặt nạ xương trắng.
Ban đầu, anh ta có dạng nửa trong suốt, sau đó dần dần ngưng tụ lại thành thực thể.
Tuyên Hòa mặc một bộ quần áo màu đen, nửa bên trên giống như ki mô nô, bên dưới là một chiếc quần ống rộng thùng thình, thắt đai lưng màu trắng… Trên tay cầm một thanh đoản đao màu đen nhánh.
Cả thanh đao được bao quanh bởi ánh sáng, rõ ràng là món một vật phẩm thần kỳ.
“Cô có thể nhìn thấy tôi sao?”
Vẻ mặt của Tuyên Hòa xương trắng lộ ra vẻ ác ý: “Thú vị!”
Nhuế Nhất Hòa không để ý đến anh ta mà chỉ nói với Đan Tiểu Dã: “Đi mau, tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt.”
Vào thời khắc quan trọng cũng có thể dựa vào Đan Tiểu Dã.
Cậu ta duỗi tay ra, một bên kéo Lưu Thụ Lâm, một bên kéo Bảo Tĩnh chạy ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Tuy rằng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng sếp Nhuế đã bảo cậu ta chạy mà cậu ta còn ở lại thì chắc chắn sẽ gây trở ngại cho cô.
Thứ thoát ra khỏi thân thể của Tuyên Hòa chính là hồn phách của anh ta.
Sau khi có được năng lực Tử Thần, trạng thái linh hồn mới có thể phát huy được sức mạnh thật sự.
Đan Tiểu Dã, Lưu Thụ Lâm và Bảo Tĩnh chỉ là người bình thường, không có linh lực nên không nhìn thấy trạng thái linh hồn của Tuyên Hòa… Giống như khi những ma quỷ trong phó bản không muốn để họ nhìn thấy thì bọn họ không thể nào nhìn thấy chúng.
Vào thời khắc nguy hiểm này mà Nhuế Nhất Hòa lại mất tập trung.
Cô nhận ra rằng những người đã chết được chọn thì cả linh hồn và máu thịt của họ đều sẽ xuất hiện ở trên tàu.
Trước đây, cô nghĩ rằng hành khách