Đan Tiểu Dã đang ngồi xổm thấy Nhuế Nhất Hòa xách theo một à không hai chiếc ‘bánh chưng lớn’ xuống lầu thì vội đứng lên.
Cậu ta đẩy gọng kính trên mũi rồi lại bứt tóc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp mở miệng hỏi: “Rốt cuộc vật phẩm nhiệm vụ là cái gì?”
Nhuế Nhất Hòa không trực tiếp nói ra suy đoán của chính mình cho cậu ta, mà là dẫn dắt cậu ta tự mình suy nghĩ.
“Còn nhớ rõ câu nói ban đầu khi Plankton tuyên bố nhiệm vụ không?”
“Nhớ rõ.” Đan Tiểu Dã trả lời: “Một đồ vật thuộc về hung thủ.”
Nhuế Nhất Hòa lại hỏi: “Hung thủ là ai?”
Đan Tiểu Dã cảm thấy hơi kỳ lạ không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Là Tần Lãng đóng giả làm anh béo ở phòng 305.”
Nhuế Nhất Hòa: “Sai rồi, không chỉ mình anh ta còn có Tham Lam nữa.”
Đan Tiểu Dã chợt hiểu ra.
Tham Lam cung cấp hung khí cho Tần Lãng, chỉ đạo Tần Lãng phóng hỏa bằng giọng nói từ xa nên hai người này đều là hung thủ.
“Liệu anh béo có gầy trở lại không?”
Đan Tiểu Dã lắc đầu, tất nhiên không có, Tần Lãng vẫn là anh béo hơn một trăm cân.
Nhuế Nhất Hòa: “Điều này chứng tỏ sự ảnh hưởng của Tham Lam đối với anh ta vẫn chưa bị tiêu trừ.
Chất dịch nhầy tràn ra từ trên người anh ta lúc trước chứng minh rằng anh ta và Tham Lam đã dung hợp thành một.
Chỉ có điều bởi vì chưa hoàn thành lần phạm tội thứ ba cho nên nó không thể hoàn toàn chiếm cứ cơ thể anh ta mà thôi.”
Bào Tĩnh xen mồm nói: “Vì vậy hai hợp một...!vật phẩm nhiệm vụ chính xác là một bộ phận trên cơ thể của anh béo.”
Đan Tiểu Dã: “…” Rất đẫm máu.
Lưu Thụ Lâm: “… Vậy chém chỗ nào?”
Nhuế Nhất Hòa nhún vai không sao cả rồi nói tùy tiện, thích chém chỗ nào thì chém, đây là sở thích cá nhân.
Cuối cùng bốn người quyết định trực tiếp đưa anh béo ra khỏi phó bản.
Thật sự muốn cắt chân cắt tay thì cứ giao cho Plankton ra tay.
Lúc rời khỏi khu nhà trọ, Nhuế Nhất Hòa phát hiện ra Vân Vân đang dựa vào cây đại thụ suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi ở bên cạnh một con đường đất hiếm thấy trong thành phố.
Anh ta mặc một bộ quần áo dành cho nam, là bộ vest mà trước đó cô đã từng tìm thấy trong phòng 201 kia.
“Đây là…”
Vân Vân dụi mắt, mê mang nhìn bốn người chơi cùng với ba người bị trói thành cái bánh chưng lớn.
Nhuế Nhất Hòa mỉm cười, khen anh ta mặc quần áo nam rất điển trai.
Vân Vân hơi vui vẻ lại có chút thẹn thùng, nói rằng mình rất ít khi mặc quần áo nam.
Phụ nữ tiêu tiền tìm đàn ông bầu bạn rất dễ bị lời ra tiếng vào.
Ý tưởng nam giả nữ trang độc đáo sáng tạo lại không phải hoàn toàn là để thu hút khách hàng.
Mà càng nhiều hơn là vì thay đổi trang phục đi khách, như vậy những vị khách hay thẹn thùng sẽ càng dễ dàng tiếp nhận hơn.
Vân Vân không nghe lời Nhuế Nhất Hòa rời đi khu nhà trọ đi làm.
Anh ta nào có tâm tư đi làm chứ, chỉ muốn biết ai là hung thủ chân chính?
Nhuế Nhất Hòa nói: “Hung thủ là anh béo.”
Vân Vân không dám tin, anh ta cũng từng đoán hung thủ là tên bảo vệ Trùng Một Mắt, cũng đoán vị khách thuê kỳ quái phòng 204, nhưng lại chưa bao giờ nghi ngờ anh béo.
“Tại sao?”
Nhuế Nhất Hòa kéo dây thừng trên người anh béo, hỏi anh ta có muốn chính miệng kể lại những chuyện mà mình đã làm cho anh trai nghe không.
Tuy rằng họ không có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao anh ta vẫn nên gọi Vân Vân một tiếng anh trai.
Anh béo: “…”
Vân Vân đã không nhịn được mà hỏi tiếp: “Tại sao?”
Mãi một lúc lâu sau anh béo mới nặn ra được một câu: “…Vì khoản tiền di dời và tháo dỡ.”
Có lẽ Vân Vân cũng thật sự chưa từng đánh nhau với người khác, tức đến mức hai mắt đỏ bừng, cũng không biết làm thế nào hung hăng đánh đấm một trận.
Cuối cùng chỉ chửi mắng anh béo không phải là người, kẻ táng tận lương tâm hết lần này đến lần khác.
Vì một chút tiền mà hoàn toàn không nhớ tới ân tình ông bà nội đã nhận nuôi ba mẹ, ra tay gϊếŧ chết cả nhà bác cả.
Chuyện này thì thôi đi, nhưng ngay cả ba mẹ ruột sinh ra và nuôi nấng chính mình cũng không tha.
Nếu nói anh béo không biết liêm sỉ thì cũng không phải, nhưng cũng không thấy được anh ta áy náy bao nhiêu.
Hơn nữa khi họ vừa nhắc tới tiền, anh ta như thể phát điên, điên cuồng gào thét: “Đó không phải chỉ là một chút tiền, mà là rất nhiều rất nhiều tiền đấy.”
Gương mặt Vân Vân lộ rõ sự thất vọng.
Anh ta không hỏi anh béo quá trình phóng hỏa gϊếŧ người, mà cảm ơn mấy người Nhuế Nhất Hòa đã có thể tra được hung thủ.
Vân Vân biết được anh béo sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng nên cũng yên lòng.
Anh ta nói với Nhuế Nhất Hòa rằng mình chuẩn bị từ chức trở về quê.
“Sở dĩ tôi tới thành phố chính là vì hoàn thành di nguyện của ba, bây giờ đã thực hiện được rồi, đã không còn lý do gì để ở lại.
Tôi kiếm được một ít tiền ở trong thành phố, định sau khi trở về mở một quán nhỏ, thành thị xa hoa trụy lạc khắp nơi đều tốt nhưng tôi vẫn muốn trở về quê hương.”
Anh ta không hề có suy nghĩ gì đối với quyền thừa kế cùng với khoản tiền đền bù di dời và tháo dỡ của khu nhà trọ.
Có người vì tiền mà gϊếŧ chết ba mẹ, có người lại có thể vì di nguyện của người ba đã mất mà lặn lội ngàn dặm xa xôi tới thành phố xa lạ để tìm kiếm người thân không biết ở phương nào.
Lưu Thụ Lâm nói thầm một câu: “Làm sao người so với người lại chênh lệch lớn như vậy cơ chứ?”
Anh béo: “…”
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy khá tốt, càng tiếp xúc thì càng có thể phát hiện Vân Vân là một người có tâm tư đơn thuần, trên người không có sự bốc đồng của tuổi trẻ, có lẽ anh ta thích cuộc sống chậm rãi nhàn nhã của thị trấn nhỏ hơn.
“Tạm biệt!”
Nhuế Nhất Hòa vẫy tay với anh ta.
Vân Vân cười nói, tạm biệt.
Mọi người đều biết, hôm nay từ biệt về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
“Tại sao không đặt tôi ở cửa đồn cảnh sát...!Rốt cuộc các người muốn đưa tôi đi đâu?”
Đêm hôm khuya khoắt anh béo bị đẩy vào nhà vệ sinh nam thì sắp điên rồi, ánh mắt nhìn Lưu Lâm Thụ quả thật như đang nhìn kẻ biếи ŧɦái.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, quầy báo đã ở cách đó không xa.
Nhuế Nhất Hòa gõ cửa sổ: “Plankton, mở cửa làm ăn buôn bán nào.”
Một cánh tay xanh trắng đẩy ô cửa sổ nhỏ ở giữa lên, như thể nhận mệnh nên không còn nói những câu như đừng có gọi tôi là Plankton nữa.
Anh ta có nói cũng chẳng có tác dụng gì, giờ anh ta đã nghĩ thông suốt rồi nên quyết định từ bỏ phản kháng.
“Xuýt…”
Nhìn thấy anh béo, một giọng nói kinh ngạc thay đổi âm điệu vang lên từ trong quầy báo tối như mực.
“Sao ngươi lại đưa cả người ta ra đây vậy?”
Nhuế Nhất Hòa thản nhiên nói: “Nộp nhiệm vụ.”
Plankton: “…” Tôi hỏi cô là sao lại đưa người sống tới đây.
Cô nhìn anh ta béo như vậy có thể nhét vào trong cửa sổ sao?
Nhuế Nhất Hòa mặc kệ Plankton cắt tay hay chân của anh béo, chỉ cảm thấy có thể nhét anh ta vào trong được.
Dưới tiếng hét chói tai của Plankton, cô mở cả ba cánh cửa sổ ra, trực tiếp đẩy Tần Lãng béo mập hay nói chính xác hơn là toàn thân đầy nước nhét vào quầy báo.
Bên trong truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống