Đợi thời điểm thích hợp nhất, La Tư Di sử dụng năng lực "ánh trăng cá mặn".
Ma nữ nằm úp sấp ở sau lưng người chơi ngừng lại trong nháy mắt rồi tan biến.
Điều này làm cho Nhuế Nhất Hòa có thời gian quan sát ma nữ ở gần cô nhất.
Cô phát hiện ra rất khó để nhìn được vẻ ngoài nguyên vẹn từ trên khuôn mặt u ám đáng sợ của người này.
Một đôi mắt chỉ có tròng trắng, không có con ngươi vô cùng dọa người.
Một đôi tay quỷ hư thối một nửa, lộ ra xương trắng âm u.
Có những con giòi trắng đang ngọ nguậy trong lớp thịt đen, cực kỳ ghê người.
Cậu Bạch và tay sai nhỏ thì không xảy ra chuyện gì.
Con quỷ nữ không tập kích bọn họ nữa.
Theo lý mà nói, ma nữ có thể tạo ra được sáu phân thân, vậy làm ra thêm hai cái nữa cũng không khó.
Cô ta không làm như vậy đồng nghĩa với việc cô ta gϊếŧ người là có quy luật.
Căn cứ kinh nghiệm trước đó, ma nữ xuất hiện chỉ là một thông báo, sự ám hại thật thụ là công kích tinh thần đi theo cùng.
Nói một cách nghiêm túc, những người bị chết hiện nay cũng không phải là bị ma nữ gϊếŧ chết, mà là tự tử, hoặc là trực tiếp bị dọa chết.
Tuy nhiên, vì có luồng khí biếng nhác, mấy người chơi vừa tỉnh lại đã nhanh chóng ngủ mất, công kích tinh thần cũng không có hiệu quả.
Hai mươi phút sau, La Tư Nguyên giúp em gái thoát khỏi tâm trạng tiêu cực.
"Không sao chứ?"
Thấy anh trai lo lắng nhìn mình, La Tư Di nhai viên kẹo mềm trong miệng, miễn cưỡng lên tinh thần bảo: "Em vẫn khỏe."
Luồng khí lười biếng tan đi, mấy người chơi tỉnh táo lại.
Người đầu tiên khôi phục lại suy nghĩ bình thường là Lâm Cát.
Anh ta há miệng nói ra một câu khiến hai anh em khiếp sợ không thôi.
"Tiếng chuông vẫn chưa dừng lại..."
Sao có thể được? Nhuế Nhất Hòa cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô là người không nghe được tiếng chuông, nhưng cô cũng biết lần trước La Tư Di vừa mới bắt đầu sử dụng năng lực, tiếng chuông đã dừng lại rồi.
Lần này có quá nhiều người trúng chiêu.
Vì đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, La Tư Nguyên cố ý để luồng khí lười biếng của em gái giằng co ước chừng hai mươi phút.
Vậy mà tiếng chuông vẫn chưa ngừng.
Đây là chuyện sống còn, Lâm Cát sẽ không đùa cợt một chuyện như vậy.
Mấy giây sau, Lâm Cát mới bảo: "Được rồi...!tiếng chuông ngừng rồi."
Trong lúc Nhuế Nhất Hòa đang nghi hoặc, Tiểu Đậu ngã thẳng xuống mặt đất.
Một tiếng "bốp" vang lên, máu tươi phụt ra như dòng nước, giọt máu bắn lên tận trên nền da nâu của cái ghế sô pha.
Luồng khí lười biếng tan đi tổng cộng có mấy giây thôi đấy? Mọi người đều ở chỗ này, nhưng vẫn có người im lặng trúng chiêu.
Tôn Bội hít sâu một hơi, lật người kia lại.
Chỉ thấy trong lòng Tiểu Đậu cắm một cây bút máy vừa dài vừa nhỏ.
Nắp bút rơi trên mặt đất, bộ phận sắc nhọn nhất cắm vào trong ngực.
Sau đó, cây bút này trở nên trong suốt, kể cả nắp bút nữa, cùng biến mất trước mắt mọi người.
Nhuế Nhất Hòa lập tức hiểu ra.
Cây bút máy này là vật phẩm thần kỳ mà Tiểu Đậu đổi điểm thưởng để lấy.
Chỉ có vật phẩm thần kỳ được đổi mới có thể liên kết với người chơi.
Một khi người chơi tử vong, vật phẩm sẽ biến mất...!Cũng có thể dùng một từ khác - thu hồi.
Tôn Bội xem mạch đập của Tiểu Đậu trước, sau đó dò tới hơi thở ở mũi.
Phát hiện Tiểu Đậu chết rồi, người này ôm lấy khuôn mặt Tiểu Đậu trong tình trạng suy sụp, ngã xuống đất khóc cực kỳ đau đớn.
Đan Tiểu Dã lấy cái tay vói vào trong túi ra.
Người còn sống thì thuốc trị ngoại thương mới có tác dụng.
Dung dịch ma thuật không cứu được người đã tắt thở.
Trong toàn bộ quá trình, cậu ta mới là người mờ mịt nhất.
Bởi lẽ cậu ta đã không nhìn thấy quỷ còn không nghe được tiếng chuông.
Vậy nên sau khi luồng khí biếng nhác rút đi, vẻ hoang mang trên mặt cậu ta vẫn chưa biến mất.
Nhuế Nhất Hòa không để ý tới việc giải thích với cậu ta, trong lòng suy nghĩ: Thời gian tiếng chuông kéo dài lần này lâu hơn là có hai loại khả năng: Một, sức mạnh ma nữ đang dần mạnh hơn; Hai, ma nữ rất thông minh, sau khi biết được năng lực của La Tư Di rồi, cô ta đã nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Mà trong hai loại khả năng cũng không nhất thiết phải chọn một.
Chưa biết chừng ma nữ lại đang trở nên vừa mạnh mẽ vừa thông minh.
Nhuế Nhất Hòa hỏi nơi cắm trại có xa hay không thì biết phải lái xe hết nửa tiếng.
"Chúng ta lập tức xuất phát, không thể trì hoãn nữa."
Tất nhiên ma nữ xuất hiện là phân thân, không còn cách nào công kích, phải đi tìm bản thể.
Cậu Bạch tỉnh táo lại, hỏi bọn họ có thể để lại một vài người bảo vệ anh ta hay không, rồi để một nhóm người khác đi điều tra nơi nhặt được gương trang điểm.
Anh ta biết rõ việc bị lệ quỷ bám theo rất nguy hiểm, nhưng đi tới sào huyệt lệ quỷ nguy hiểm hơn.
"Không được." Nhuế Nhất Hòa lắc đầu bảo: "Căn nguyên chưa được diệt trừ, có nhiều người bảo vệ anh hơn nữa cũng sẽ có lúc sơ hở không phòng bị."
Thêm nữa là cũng không còn người chơi muốn ở lại...
Cậu Bạch nghe vậy, mặc dù có hơi không vui, nhưng vẫn nhận sự sắp xếp.
Tuy nhiên, người này nhấn mạnh nhiều lần, rằng khi tới nơi rồi, dù có nguy hiểm đến đâu, nhất định họ cũng phải bảo vệ tốt anh ta.
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, thái độ cũng không qua quýt.
Tay sai nhỏ mà cô nghĩ đã mất hết tinh thần rồi lại mạnh mẽ đứng lên một lần nữa, theo chân bọn họ lên xe như một du hồn.
Lúc bọn họ ra cửa là đã hơn bảy giờ.
Vệ sĩ đang lái xe phía trước.
Nơi bọn họ cần đi là núi Sư Tử.
Vì khi nhìn từ xa lại, dãy núi trông như một con sư tử đang nằm sấp nên nó được gọi tên như vậy.
Sau khi ra khỏi thành phố, xe đi được vài chục phút đã đến.
Đường lên núi có rất nhiều xe vận tải qua lại.
Khi chúng đi lướt qua những xe nhỏ sẽ luôn làm cho bụi bị thổi vào trong xe.
Vệ sĩ kéo kính cửa sổ lên, nói núi Sư Tử là vườn hoa sau thành phố hay có người tới đạp thanh, du ngoạn.
Mấy năm trước người ta bắt đầu mở rộng nó, muốn xây một nơi nghỉ mát ở sườn núi.
Trước đó đã san phẳng đất và đặt nền móng xong, bây giờ bắt đầu xây nhà, xe vận tải xây dựng tạo ra nhiều bụi làm cho ngọn núi trở nên mù mịt, người tới chơi cũng ít đi.
Nhuế Nhất Hòa thấy một tòa nhà lớn bằng xi măng cốt thép đã xây dựng được một nửa ở xa xa, trong lòng đã hơi hiểu rõ.
Đây một tình tiết rất phù hợp với những chuyện quái quỷ: Lúc xây dựng đã đào một một con quỷ lâu năm lên, xác và xương ném đại tới nơi nào đó, quỷ thoát ra tới quấy phá...
Lúc đến được nơi cần phải đến, tay sai nhỏ vẫn luôn im lặng lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Hàm răng cậu ta cắn vào phần da môi mình.
Người này ngẩng đầu lên, ánh mắt cẩn thận đảo qua khuôn mặt của mọi người.
Cậu ta đang muốn xem thử một chút có người nào chú ý tới động tác của mình không, nói ngắn gọn chính là "có tật giật mình".
Sau đó, cậu ta lập tức đối mặt với ánh mắt của Nhuế Nhất Hòa, sợ đến mức suýt chút nữa ném cái điện thoại di động đi.
Người khác đều không sao, nhưng kẻ làm chuyện trái lương tâm sợ nhất là đối diện Nhuế Nhất Hòa, ai bảo cô có danh hiệu "Đồ Tể Terminator" chứ! Trong lòng tay sai nhỏ và cậu Bạch, cô chính là biểu tượng của chính nghĩa.
Nhuế Nhất Hòa tự tay rút điện thoại di