Có một tia sáng mạnh mẽ rọi thẳng vào mắt Nhuế Nhất Hòa.
"Sếp Nhuế! Sếp Nhuế! Chị không sao chứ?"
Nhuế Nhất Hòa nhận ra giọng của Đan Tiểu Dã, mở mắt ra nhìn.
Cậu ta giơ điện thoại, tia sáng kia chính là ánh đèn flash phát từ điện thoại.
Cậu ta ngồi xổm trước mặt cô, mặt đầy lo lắng.
"Chị có bị thương không?"
Nhuế Nhất Hòa ngáp một cái, lắc đầu nói: “Không, chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”
Đan Tiểu Dã: "...!Hả? Ngủ á?" Cậu ta nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện mình đang ngồi dựa lưng vào quan tài, hai chân duy trì một tư thế quá lâu nên có chút tê dại, cô vịn vào quan tài đứng lên rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã hơn bốn giờ sáng rồi, cô đánh một giấc tám tiếng liền.
Thi thể trong quan tài đã được kiểm tra, phát hiện lại một lần nữa thi thể biến thành bóng ảnh.
Đan Tiểu Dã kể lại những việc mình đã trải qua, mặt trời vừa xuống núi, cậu ta và hai anh em nhà họ La nhanh chân chạy đến chỗ quan tài.
Kết quả trên đường đi gặp phải Quỷ Đả Tường và La Tư Nguyên nhất thời bị ma nhập, mãi không tìm được đến đích.
Đan Tiểu Dã lúng túng gãi đầu: "Toang nhất chính là em và bọn họ cũng xem video rồi."
"Sao lại thế?"
Nhuế Nhất Hòa đã nhắc nhở cậu ta phải cẩn thận hơn rồi.
Đan Tiểu Dã bất đắc dĩ phải nói thật, là do mình không đề phòng: "Sau đó bọn em có gặp ông cụ Trương Căn Miêu, vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của ông ta, có người đã gửi video cho ông ta."
Lại là Trương Căn Miêu.
"Tin tốt là tất cả mọi người vẫn bình an, đêm qua không có ai chết.
Bọn họ đều đang ở bên ngoài, chúng ta mau rời khỏi đây đi! Ở gần quan tài có khả năng sẽ bị ma nhập." Cậu ta nói xong thì đưa tay ra đỡ Nhuế Nhất Hòa.
"Khoan đã, cậu là thật hay giả?" Người này sốt sắng dụ cô rời đi như vậy, không chừng là chiêu trò của ma nữ.
Nhuế Nhất Hòa nhìn chằm chằm Đan Tiểu Dã bằng vẻ mặt đầy nghi ngờ, cô thấy cậu ta đực mặt ra, không giống là Đan Tiểu Dã giả.
Nhưng những người cô gặp đêm qua cũng chân thực vô cùng, phản ứng cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Cô gấp gáp mở camera điện thoại ra soi, đôi mắt có hai màu đen trắng rõ ràng, hai vệt sáng trong mắt đã biến mất không còn tăm hơi, lúc này mới chắc chắn bản thân đã thật sự về với thế giới hiện thực.
… Xem ra chiêu trò của ma nữ cũng không có gì thâm sâu.
Cậu Bạch nằm cách đó không xa, cậu ta mạng lớn nên vẫn còn sống.
Ban đầu cậu ta bị đánh ngất, nhưng hiện tại là đang ngủ.
Nhuế Nhất Hòa đá vào chân cậu Bạch, sau khi cậu ta tỉnh lại mất mấy giây mới ý thực được tình hình hiện tại vô cùng đáng sợ.
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Sau đó anh ta lại cất giọng tràn ngập mong đợi, hỏi: "Có thành công không?"
Đáp án đương nhiên là không thành công.
Cậu Bạch thất vọng thở dài, điên cuồng hắt xì hơi, xem ra ngủ ở bên ngoài một đêm bị cảm rồi.
Ba người nhanh chân đi ra ngoài, dọc đường đi không gặp lại ma nữ nữa.
Lúc sắp đi đến chỗ tàu dừng ngày hôm qua, Nhuế Nhất Hòa có thể nghe thấy giọng nói từ xa vọng đến.
"Hành động của chúng ta tối hôm qua đúng thật là thất bại.
Bối Bối vẫn nhận ra tôi, chỉ là không có cách nào khống chế được bản thân.
Bây giờ việc chúng ta phải làm chính là cố gắng phát tán video ra ngoài, càng được nhiều người xem càng tốt."
La Tư Di không hiểu, hỏi tại sao phải làm vậy.
"Chỉ có tiêu trừ hết lệ khí trên người cô ta mới khiến cô ta tỉnh táo.
Các người đã nói cô ta dựa vào video để khóa chặt đối tượng công kích, nếu như người xem video này càng nhiều, cô ta sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn vì có quá nhiều mục tiêu.
Làm vậy vừa có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta, vừa có thể làm tiêu hao lệ khí của cô ta."
Trương Căn Miêu nói lớn: "Tất cả những việc tôi làm đều là để phong ấn Bối Bối một lần nữa.
Hôm qua thiếu chút nữa tôi đã chết rồi! Chẳng lẽ tôi đã làm đến thế mà mọi người vẫn không tin sao? Đừng do dự nữa, mau làm theo lời tôi nói đi, còn chậm trễ nữa thì không còn thời gian đâu..."
"Ông đúng là giỏi nói lung tung thật đấy, nói nhiều đến mức bản thân cũng tin."
Nhuế Nhất Hòa trợn mắt, cắt ngang lời ông ta.
Trương Căn Miêu nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa, bởi vì quá kinh ngạc nên theo bản năng thốt lên: "Cô vẫn còn sống?"
"Tôi còn sống cũng chẳng có gì lạ, ông còn sống..."
Nhuế Nhất Hòa nở nụ cười đầy ẩn ý: "...!Mới là chuyện khiến người ta kinh ngạc."
Ông cụ Trương Căn Miêu nhăn mặt, ra vẻ bao dung nói: "Tôi biết việc mạo hiểm cả tính mạng kết quả vẫn không thể phong ấn Bối Bối khiến cô khó chịu.
Đều tại tôi, không ngờ khoa học kỹ thuật khiến Bối Bối sản sinh ra biến dị không thể lường được...!Haizz! Thời đại thay đổi rồi, không còn như thời của bọn tôi nữa."
"Đúng là nên trách ông thật! Có điều, chuyện này không liên quan đến tiến bộ khoa học cũng không liên quan đến thời đại mới, ông đùng có quy chụp lung tung.
Nguyên nhân khiến chúng ta phong ấn thất bại chẳng phải là do ông hay bịa đặt hay sao?"
Trương Căn Miêu sửng sốt: "Cô đang nói lung tung cái gì đấy?"
Nhuế Nhất Hòa liếc mắt nhìn chiếc xe ô tô biến dạng ở cách đó không xa, bụi cỏ khô xung quanh lấm tấm vết máu nâu đỏ, cửa xe mở tung, một bộ xương trắng dính máu thịt vô lực oặt xuống.
...Xác của lão đại đã bị quái điểu rỉa sạch.
Những người chơi khác xì xào bàn tán, bởi vì phần đông đều chưa nói được mấy câu với Nhuế Nhất Hòa cho nên trong lòng họ đầy nghi hoặc nhưng lại ngại lên tiếng hỏi.
La Tư Di trở thành ứng cử viên thích hợp nhất để hỏi: "Chị Nhuế, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngày hôm qua ma nữ xuất hiện trước mặt ông Trương.
Cách biệt nhiều năm, một người một quỷ đang định ôm nhau thì ma nữ nói một câu."
Nhuế Nhất Hòa nhìn thẳng vào mắt Trương Căn Miêu nói: "Cô ta nói ‘ông lừa tôi’.’’
Chỉ cần ba chữ đã khiến Trương Căn Miêu sợ đến nhũn cả người.
Ông ta nghiêm giọng hỏi: "Sao cô biết?"
Nhuế Nhất Hòa mỉm cười: "Xem ra tôi đoán đúng rồi."
Trương Căn Miêu: "...!Cô lừa tôi!"
Nhuế Nhất Hòa đứng xa như vậy, lại không có thuận phong nhĩ, sao có thể nghe được hai người giáp mặt nói gì đó.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một câu nói thú vị như vậy mới có thể dọa cho Trương Căn Miêu đang đắc ý sợ vỡ mật.
"Câu chuyện của Du Cẩm Bối là thật, tình cảm của cô ta dành cho ông cũng là thật, nhưng tình yêu của ông là giả."
Trương Căn Miêu cười khổ: "Cô không nên nói lung tung đâu."
Nhuế Nhất Hòa: "Nếu như ông thật sự yêu Du Cẩm Bối, tại sao phải chôn cô ta ở núi Sư Tử? Người ở công trường đã nói rất rõ ràng, đây là phần mộ lẻ loi, vô cùng hẻo lánh.
Sau khi chôn cất Du Tiểu Bối, ông có đến đấy tế bái cô ta lần nào chưa? Chưa từng! Không những vậy, ông còn đổi tên thành Trương Phát Đạt."
Đổi tên phần lớn là để tránh phiền phức, kết thúc quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Cái gì là phiền phức? Cái gì là quá khứ đã qua?
Chính là Du Cẩm Bối.
Trương Căn Miêu cũng không hoang mang khi bị lộ cái tên khác.
Ban đầu ông ta cũng không có ý định giấu