Chảy một lượng máu lớn như vậy nhưng Đan Tiểu Dã vẫn giữ vững tỉnh táo uống hết lọ thuốc chữa ngoại thương ở trong tay.
Sau đó, nhân lúc ‘Lâm Cát’ không chú ý, cậu ta nhịn đau chạy trốn.
Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, cậu ta vẫn giữ được tư duy tỉnh táo, đúng là tiến bộ rất lớn.
Chạy là cơ hội duy nhất của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn chạy vào phòng.
Chắc chắn Đan Tiểu Dã không thắng được ‘Lâm Cát’, thể lực của cậu ta quá kém, năng lực chiến đấu cũng rất thấp, thậm chí còn không đánh thắng được Lâm Cát lúc chưa bị ma nhập.
Nhưng chỉ cần có sếp Nhuế ở đây, một Lâm Cát nhỏ bé chẳng là gì cả… “Sếp Nhuế, cứu mạng!”
Nhuế Nhất Hòa trông thấy Đan Tiểu Dã cả người đầy máu đang chạy về phía mình, dần dần tới gần chỗ cửa sổ chưa đóng lại.
Cô có thể nghe thấy âm thanh của Đan Tiểu Dã nhưng Đan Tiểu Dã ở bên ngoài lại không nghe thấy cô nói gì.
Giữa căn phòng này và thế giới bên ngoài có một tầng ngăn cách không nhìn thấy được.
Bàn tay phải đã hóa ma cũng không thể phá vỡ tầng ngăn cách này, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đan Tiểu Dã bị ngăn ở bên ngoài, sững người nhìn cậu ta gõ mạnh lên tầng ngăn cách tàng hình: “Đây là cái gì? Chết rồi, chết rồi.”
Nhìn thấy ‘Lâm Cát’ ở phía sau xông tới, Đan Tiểu Dã sợ đến mức chảy nước mắt.
“Cô nhìn đi, cậu ta bị bắt rồi.”
Nữ quỷ đứng ở bên cạnh Nhuế Nhất Hòa nhưng giọng nói lại giống như truyền đến từ một nơi rất xa: “Muốn lấy lòng tôi ư? Tôi rất dễ lấy lòng đấy.
Tôi biết tất cả các hành động của các người đều có mục đích, đều muốn thức tỉnh nhân tính trong tôi, muốn phong ấn tôi.”
Hóa ra, ngay từ đầu nữ quỷ đã biết bọn họ muốn làm gì, cô ta mượn điều này để thiết kế bẫy cho bọn họ.
Xảo quyệt, gian trá, nhiều lần xuất hiện trước mặt các game thủ, cho bọn họ hy vọng rồi lại độc ác đẩy bọn họ vào trong tuyệt vọng.
Lâm Cát nhìn vào bên trong cửa sổ, trên mặt cậu ta hiện lên nụ cười vừa cứng ngắc vừa quỷ dị.
‘Phập’, âm thanh dao găm đâm vào lưng Đan Tiểu Dã.
Máu tươi phun lên tầng ngăn cách tàng hình, làm nhòe tầm mắt của Nhuế Nhất Hòa.
Hai tháng trước, Đan Tiểu Dã bị bạn học gϊếŧ chết trong một quán cà phê, cô nhìn thi thể của cậu ta nhiều nhất cũng chỉ cảm khái một câu, tuổi trẻ thật đáng thương.
Nhưng bây giờ lại khác, người ở bên ngoài kia chính là đồng bạn của cô.
Đồng bạn sớm chiều ở chung, cùng nhau trải qua bốn cấp phó bản.
Dao thứ hai đâm vào lưng, Đan Tiểu Dã có thể nhìn thấy sếp Nhuế.
Người đã gần trong gang tấc, càng không thể dễ dàng từ bỏ.
Vì vậy, trong ánh mắt nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa của cậu ta vẫn mang theo tia hy vọng, dường như chỉ cần cậu ta tiếp tục kiên trì thì sẽ chờ được cứu viện.
Dao thứ ba, dao thứ tư.
Máu tươi trong miệng Đan Tiểu Dã tràn ra, ánh mắt dần dần tan rã.
Hết thảy mọi thứ giống như một thước phim quay chậm, kéo dài vô hạn trước mắt Nhuế Nhất Hòa.
Cô đứng trong phòng, cũng hiểu rất rõ, cô có thể bảo vệ bản thân mình.
Ít nhất thì tạm thời nữ quỷ đang đứng bên cạnh cũng không thể làm gì cô, nhưng cô không mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ người bên cạnh mình.
Cách duy nhất có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt chính là phải đánh cược một ván.
Cô cuộn chặt tay thành nắm đấm, trong một thời gian ngắn, cô đã nghĩ kỹ mặt lợi và hại khi sử dụng danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’.
Bởi vì không có máu để bổ sung, vì vậy cô chỉ có thể duy trì trạng thái trong khoảng nửa giây.
Không thể nào có chuyện Đan Tiểu Dã bị thương sẽ khiến tình huống trở nên tệ hại hơn, nhưng cũng có khả năng tình huống sẽ chuyển biết tốt lên.
Dù sao thì trí tuệ đã giảm đi một nửa, lại không còn lý trí.
Một khi cô tiến vào trạng thái, rất có khả năng cô sẽ quên mất sau đó bản thân mình phải làm gì, dưới tình huống đó thì làm sao cô còn nhớ được mình phải đập vỡ tầng ngăn cách để cứu người.
Rất có khả năng không cứu được người, hơn nữa, trăm phần trăm cô sẽ lâm vào nguy cơ tử vong.
Nữ quỷ nhất định sẽ thừa dịp lúc tinh thần cô không ổn định để nhập thể, thôi miên hoặc trực tiếp sử dụng công kích tinh thần.
Cho dù không thành công thì ở trạng thái đặc thù sẽ tiêu hao thể lực, cô cũng sẽ bị Lâm Cát đang bị ma nhập gϊếŧ chết.
Trong nháy mắt, các ý nghĩ ngổn ngang tràn ngập trong đầu, kết quả sau một hồi suy tư là ai tiến vào trạng thái thì người đó là kẻ đần.
Nhưng, Nhuế Nhất Hòa không hề do dự, lập tức tiến vào trạng thái danh hiệu.
Ở một khắc cuối cùng trước khi lý trí tiêu tán, cô ra lệnh cho đại não, phá cửa xông ra.
Nhuế Nhất Hòa thành công, có lẽ thời gian lý trí mất đi quá ngắn, đại não vẫn làm theo chỉ lệnh lúc trước, ra lệnh cho thân thể cô đi tấn công tầng ngăn cách.
Cánh dơi màu đen dễ dàng phá vỡ tầng ngăn cách, nhưng cô chỉ thấy được thi thể không đầu của Đan Tiểu Dã.
Không khí ngưng đọng, giọng nói của nữ quỷ vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng: “Cô đang tìm cái này à?”
Thân thể Nhuế Nhất Hòa giống như một chiếc máy móc bị rỉ sét, chỉ một động tác quay đầu cũng trở nên đình trệ, cứng đờ.
Cô sững sờ, trong lúc nhất thời cảm thấy thật mơ hồ, không biết bản thân đang ở đâu.
Từ sau trận ốm nặng vào năm bảy tuổi, tâm tình của cô vẫn luôn bình thản.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cơn phẫn nộ mãnh liệt như thế, cảm xúc bùng nổ nơi lồng ngực, khí huyết toàn thân dâng lên, xông thẳng lên đầu.
Lửa giận thiêu đốt không chịu sự khống chế của cô.
Trong phòng, nữ quỷ đứng trước cửa sổ, vuốt vuốt cái đầu tròn trịa.
Khuôn mặt bánh nướng, có một ít tàn nhang, mũi tẹt, không biết kính mắt đã bị rơi ở đâu rồi, không có bất cứ vật che chắn nào, từ trong đôi mắt trợn tròn của cậu ta có thể dễ dàng thấy được sự thống khổ mà cậu ta phải trải qua trước lúc chết.
“Xem ra tôi nói đúng rồi.
Này, trả lại cho cô đấy.”
Nữ quỷ mang âm khí dày đặc, thò cánh tay màu đen hư thối ra, đưa đầu của Đan Tiểu Dã cho Nhuế Nhất Hòa.
“Oành!” Chiếc đầu nổ tung trước mặt Nhuế Nhất Hòa, chất nhầy màu vàng trắng bắn tung tóe trước mặt cô.
Nữ quỷ âm u cười to: “Tôi dùng lực mạnh quá rồi.”
Tôi gϊếŧ cô!
Không biết Nhuế Nhất Hòa lấy sức ở đâu, một tay cô chống lên thành cửa sổ nhảy vào trong phòng, đẩy nữ quỷ ngã tên mặt đất.
Điều kỳ lạ chính là nữ quỷ không biến mất như lúc trước, ngược lại còn vật lộn đánh nhau với cô.
Cuối cùng hai người dùng phương thức nguyên thủy nhất, lấy tay bóp cổ, giật tóc, lấy móng tay cào mặt, lấy chân đá, lấy răng cắn.
Sau đó, Nhuế Nhất Hòa đè người lên nữ quỷ, đại chiến toàn thắng, cố gắng dùng bàn tay phải đã hóa ma giơ cao lên.
Không thể gϊếŧ chết nữ quỷ…
Nhưng cũng không sao cả, ít nhất cô cũng có thể hả giận.
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa xuất hiện hai ý nghĩ, ngay khi cô định hạ tay xuống, từ trên cao nhìn thẳng vào trong mắt nữ quỷ.
Đôi mắt đó không có con ngươi, chỉ phản xạ ra ánh sáng màu đen.
Ánh sáng này khiến đầu óc đang nóng lên của Nhuế Nhất Hòa bình tĩnh lại ngay tức khắc.
Vẻ mặt nữ quỷ âm trầm, không nhìn ra được điều gì, cặp mắt màu trắng khiến người ta e sợ bất giác chớp chớp, giống như đang nghi ngờ, vì sao Nhuế Nhất Hòa lại dừng lại? Rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng kia thôi.
“Cô chờ một chút!”
Nhuế Nhất Hòa lại ấn nữ quỷ đang định đứng lên xuống đất, hít sâu một hơi, lấy chiếc gương cô vẫn luôn mang bên mình từ trong túi quần ra.
Trong kính xuất hiện đôi mắt của cô, mắt trái có luồng ánh sáng màu trắng đang chuyển động, mắt phải lại có luồng ánh sáng màu đen đang xoay tròn.
… Hóa ra là ảo giác ư?
Ảo giác và chân thật kết hợp khiến cô suýt chút nữa thì trúng chiêu.
Sắp xếp của nữ quỷ lại tỉ mỉ đến thế.
Kể từ khi các game thủ chạy ra khỏi phòng còn cô bị giam lại trong phòng, bọn họ đều đã rơi vào ảo ảnh.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, Nhuế Nhất Hòa quên mất cô đã từng cho Đan Tiểu Dã chiếc ‘vòng tay bình thường không