"Chúng ta đến thuỷ cung một chuyến xem thử đi." Hạ Lâu nói.Hoàng Vĩ kinh ngạc không thôi: "Nhiệm vụ không phải..." Vừa dứt lời, cậu ta đã bị Phong Sở Sở đẩy nhẹ một cái, bí ẩn liếc mắt nhìn Lục Ngôn Lễ, không nói lời nào nữa.Không thể tiết lộ cho Lục Ngôn Lễ biết nhiệm vụ của bọn họ.Lê Phương Chỉ hiểu ý của Hạ Lâu.Xét đến việc bọn họ có thể ra ngoài, đến nhà hàng xóm trên lầu xem tình hình, có lẽ trọng tâm của nhiệm vụ lần này là "ở bên cạnh Lục Ngôn Lễ", thay vì chỉ giới hạn trong chung cư.
Đương nhiên, không có khả năng cậu ta tùy tiện ra ngoài thăm dò, trước khi ra khỏi căn hộ, Hoàng Vĩ hiểu ý gọi một thành viên khác, uy hiếp anh ta bước ra cửa trước.Lục Ngôn Lễ có chút kỳ quái nhìn đám người bọn họ cứ đứng ở cửa chung cư mà không bước ra, người trẻ tuổi phía trước còn nhiều lần nói: "Anh Lâu, anh Hoàng, hai người không thể như vậy…”"Sao vậy?" Hắn bước ra khỏi cửa đầu tiên, đứng dưới ánh mặt trời, bối rối hỏi họ.Hoàng Vĩ đá người kia ra ngoài.Một giây sau, người nọ giơ tay tự bóp cổ mình, kịch liệt kêu thảm thiết.
Dưới ánh mặt trời, cái bóng của cậu ta vặn vẹo một trận, từng sợi sương máu bốc lên, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh.Mà người kia đã tắt thở.Buổi sáng, vì đảm bảo an toàn bọn họ không ra ngoài, quần áo của mọi người đều là nhờ Lục Ngôn Lễ mua về.
Hiện tại xem ra, nhiệm vụ yêu cầu đi theo Lục Ngôn Lễ tới chung cư là ám chỉ toàn bộ khu chung cư mà hắn sống, không chỉ giới hạn trong căn nhà hắn đang ở.Nhưng đi xa hơn nữa thì không thể."Đây, đây là...!Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Anh ta bị sao vậy?" Lục Ngôn Lễ không biết chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt hoảng sợ, không dám nhìn thi thể kia.Những người khác mang khuôn mặt bình tĩnh, tóc vàng nói: "Không sao cả, cậu ta chỉ bị dị ứng với ánh nắng mặt trời thôi, khi tiếp xúc với ánh nắng sẽ ngất xỉu, làm phiền anh đưa cậu ta quay về.”Thật sự ổn sao?Lồ ng ngực người trên mặt đất đã không còn phập phồng, thất khiếu chảy máu, dù ai nhìn thấy cũng biết không giống với dáng vẻ không bị sao.
Lục Ngôn Lễ há miệng, không biết nên nói gì cho phải."Thật mà, cậu ta chỉ hôn mê thôi." Tóc vàng cười nói: “Nếu anh để cậu ta phơi nắng tiếp, có thể cậu ta sẽ chết thật đấy.”Nghe vậy, Lục Ngôn Lễ khó xử nhìn "người" trên mặt đất, cuối cùng vẫn cúi xuống, định đỡ người nọ vào trong chung cư.Khi hắn nắm lấy cánh tay người nọ, tay đối phương đột nhiên khẽ động, muốn bắt lấy tay hắn, cảm giác chạm vào vô cùng âm lãnh.
Lục Ngôn Lễ không để ý, kéo thi thể kia đi về phía chung cư, trong túi áo, vé xe có hơi nóng lên.
Bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay hắn lại dần dần buông ra.Một đám người tụ lại một chỗ, Hạ Lâu cúi đầu nói với Hoàng Vĩ câu gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Lễ."Như vậy xem ra chúng tôi không đi được, chỉ có thể làm phiền cậu." Ngữ khí của Hạ Lâu rất ôn hòa: “Đúng