Hạ Lâu dọn dẹp lại cảm xúc, đang định tiếp tục xem video từ đoạn ban nãy.
Nhưng giờ phút này, trên màn hình, Lục Ngôn Lễ đang nằm nghiêng người trên sô pha, ngay sau đó, hắn mở mắt ra không hề báo trước, tầm mắt nhìn thẳng vào ống kính, trực tiếp đối diện với Hạ Lâu ngoài màn hình!Hạ Lâu cứng đờ, sống lưng phát lạnh.Hắn...!hắn vẫn luôn biết sự tồn tại của camera!Khóe môi Lục Ngôn Lễ nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo, mang theo sự giễu cợt, hắn nhìn chằm chằm camera, khóe môi giật giật, không biết đang nói gì.
Rồi sau đó hắn quay đầu trở lại nhắm mắt, bày ra dáng vẻ đang trong giấc ngủ, không bao lâu sau, hắn liền ngủ say.Hắn đã nói: “Cuối cùng cũng phát hiện rồi sao?”Hạ Lâu chỉ cảm thấy một bên mặt mình đau rát.Đây là nhiệm vụ thứ tám anh ta làm, là dị thế thứ tám mà anh ta trải qua.
Người có thâm niên vượt nhiệm vụ nhiều hơn anh ta ở đâu cũng có, nhưng những người không sống qua nổi màn 5 còn nhiều hơn gấp bội.Hạ Lâu không biết rốt cuộc mình phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ mới được giải thoát, nhưng ít nhất anh ta không thể bỏ cuộc, chỉ cần vẫn sống sót là tốt rồi.Liên tục sống sót.Cho dù là thế giới nào, anh ta cũng chỉ cần chạy đua với quỷ hồn, đấu tranh với những người làm nhiệm vụ khác, người bản địa trong dị thế, trong mắt người chơi bọn họ, vĩnh viễn là những cái tên dính tới “bia đỡ đạn”, “kẻ chết thay”, tùy tiện lừa dối hai ba câu là có thể dễ dàng khiến bọn họ đổi mạng để cung cấp manh mối cho mình.
Chỉ cần người chết không phải là mình, vậy thì là ai cũng có sao đâu?Đơn giản là giá trị lợi dụng khác nhau mà thôi.Ai ngờ anh ta lại đụng phải một người như vậy...!Hạ Lâu đã không còn muốn dùng ‘NPC’ để hình dung Lục Ngôn Lễ nữa.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ bình yên trên màn hình, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ.Thật sự phải nói, hơn phân nửa người trong đội ngũ đều bị Lục Ngôn Lễ trực tiếp hoặc gián tiếp gi3t chết! Hạ Lâu oán giận muôn phần, anh ta không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong nội tâm anh ta vô cùng sợ hãi.Mà đúng vào lúc này, bài post của anh ta ở mấy diễn đàn nặc danh có hồi âm mới.Hạ Lâu lấy lại bình tĩnh, mở ra xem tin tức mới.Xem một chút, anh ta mở to hai mắt.Một gian phòng khác, Lục Ngôn Lễ nằm trên giường, hai tay cầm điện thoại di động, dường như đang chơi.Màn hình điện thoại di động đang phát sắc mặt Hạ Lâu lúc này biến tới biến lui.Hắn thưởng thức một lát rồi mới tắt đi, sung sướng tiến vào giấc mộng.Nhắc mới nhớ, hôm nay lúc ở lầu năm, hắn mơ hồ nghe được chút tiếng hét thảm thiết, hình như một người phụ nữ.Những hộ gia đình sống trong tòa nhà này, là người phụ nữ nào đây?……Ngày hôm sau, bốn người con sống thức dậy như thường lệ, vẻ mặt Hạ Lâu vẫn như thường, sau khi nói mấy câu với Lê Phương Chỉ thì ngồi ở cạnh bàn ăn đợi Lục Ngôn Lễ làm điểm tâm.Nếu hắn muốn diễn cứ để cho hắn diễn, nếu như Lục Ngôn Lễ muốn hạ độc thì đã động thủ từ lâu, nếu hắn cố ý giữ ba người lại đến tận bây giờ, có lẽ còn có tác dụng.Như vậy bọn họ có thể nói một chút.Hôm nay Lục Ngôn Lễ dường như vô cùng vui vẻ, vừa hát ngâm nga vừa nấu cháo thịt, bưng ra cho bọn họ ăn.
Hạ Lâu vốn có chút hoài nghi, nhưng thấy Lục Ngôn Lễ cũng tự ăn của mình, anh ta mới ăn theo.“Hôm nay có phát hiện gì mới không?” Lê Phương Chỉ hỏi.Không biết tại sao, sắc mặt của cô ta cũng có chút tái nhợt, mà Lê Phương Uyển ngồi ăn cháo yên tĩnh một bên thì lại càng kỳ quái, sắc mặt trắng không thua gì vách tường sau lưng, gương mặt không chút biểu cảm, ba người khác lại không thấy có gì sai.Tất cả mọi người không hẹn mà cùng bỏ qua sự dị thường của Lê Phương Uyển.Lê Phương Chỉ có chút nôn nóng.Mỗi một ngày trôi qua là kỳ hạn một tuần lại bớt đi một ngày, cũng có nghĩa là hạn chế với quỷ