Thủy cung Lan Chi Ngọc.Lý sư muội trốn thoát, một đường chạy về hướng này, trước khi đi, chú bác cho cô ta một cái chuông đồng khác, hiện tại, hai cỗ Phi Cương đều là của cô ta.
Cô ta nằm sấp trên một thân thể phi cương, mặc chúng nó cõng mình chạy đi.Cô ta biết sư huynh thả một cỗ hình nộm tại tòa chung cư kia, hình nộm này chính là cách cậu ta phụ trách thu thập máu thịt để cung cấp cho Lan Chi Ngọc.Nếu như có thể khống chế hình nộm, có lẽ có thể kéo dài thêm một chút, để chú bác bọn họ đuổi tới!Cô ta chạy trốn rất nhanh, phía sau cô ta, thiếu niên đuổi cùng giết tận không buông, hoàn toàn biến thành bộ dạng mặt xanh răng nanh, ngẫu nhiên có mấy lần đuổi kịp, cơ hồ có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trên người đối phương đập vào mặt.
Ở phía sau là một đám người mặt đần độn ngu ngốc mỉm cười.Trong căn hộ 405, Hạ Lâu và Lục Ngôn Lễ cẩn thận lui ra cửa.Trong phòng ngủ lẫn phòng khách đều dán đầy áp phích và bùa chú, không cẩn thận sẽ kéo đứt sợi tơ nào đó.
Bọn họ quyết định lui ra ngoài cửa nghĩ biện pháp trước.
Nhưng ngay một khắc bọn họ bước ra khỏi cửa, máu cả người như đông lại.Trong hành lang tối đen như mực, đèn pin điện thoại di động chiếu vào một đôi giày.Đôi giày này rất quen thuộc.Ánh đèn di chuyển lên trên, chiếu thẳng đến khuôn mặt bóng người kia, là Lê Phương Chỉ.Cô ta lẳng lặng đứng tại chỗ, hai gò má đã hoàn toàn lõm xuống, khuôn mặt xanh mét, hai tay duỗi thẳng cứng đờ.Mà trên trán của cô ta, lá bùa chế trụ đã biến mất!Trong nháy mắt nhìn thấy rõ ràng, hai người liền phản ứng lại, một hướng trên lầu một hướng dưới lầu chạy trốn.Lục Ngôn Lễ