Cửa sổ đột nhiên bị mở ra làm con người ta mặc sức tưởng tượng.
Cổ trạch nhiều cửa như vậy, chẳng lẽ không có ai có ý đồ mở ra sao? Khẳng định là có, nhưng không ai có thể mở, cửa sổ đều là khóa cứng, lại không dám cứng rắn phá mở.
Gió là không có khả năng hỗ trợ mở cửa, mở ra cánh cửa này cũng không có khả năng là người.Sáu người ngồi ngoài hành lang, ai có thể vòng qua bọn họ mở cửa sổ?Hoa Mông: “Cũng không nhất định là vong linh, có thể là sự kiện ngẫu nhiên trong lĩnh vực.”Cố Hề Lịch chưa từng nghe nói qua, ngoại trừ Hoa Mông, cũng không có tay già đời nào biết chuyện này.Hoa Mông giải thích cho bọn họ: “Đôi khi một số manh mối trong Lĩnh Vực Vong Linh sẽ được đưa ra thông qua các sự kiện đặc biệt, hoặc có thể là cần phải trước hoàn thành nhiệm vụ nào đó, mới có thể cung cấp đầu mối.
Có lẽ chúng ta vừa chạm vào thứ gì đó, nên cửa sổ mới đột nhiên mở ra, cũng có khả năng kẻ động vào là Mẫn Tam Húc.”Không nhìn thấy thi thể, đương nhiên mặc định người còn sống.Tất nhiên kết luận được rút ra là phải kiểm tra lại, Cố Hề Lịch đi đến mép giường.
Kỳ thật dù có mở cửa sổ hay không cũng không khác biệt lắm, bên ngoài là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, cô chưa từng gặp qua ban đêm nào như vậy, đêm tối không có chút ánh sáng, không sao, cũng không trăng.Nếu rời khỏi chỗ này còn không biết sẽ gặp phải cái gì, những thứ ở trong trong bóng đêm ước chừng cũng không ôn hòa hơn đám quỷ quái tại Cổ trạch.“Tìm được rồi”Bên ngoài rõ ràng không có cây, hoặc là nói không thấy rõ có cây hay không.
Sau khi cửa sổ được mở ra, gió thổi vài chiếc lá rơi vào, có một chiếc lá bị thổi tới bên dưới sô pha, lúc Chu Khánh nhặt chiếc lá kia lên liền sờ thấy bên trong sô pha có dị thường, rạch vỏ bọc ra, liền tìm thấy trong đống bông cất giấu một cái hộp nho nhỏ, có hơi giống hộp trang sức.Có lẽ những chỗ khác vẫn còn cất giấu bí mật khác, hộp trang sức này xuất hiện làm mọi người ý thức được, trước đó bọn họ điều tra còn chưa đủ cẩn thận, bất quá cũng rất khó cẩn thận được đến mức món đồ nào cũng phải phá hủy để nhìn xem bên trong có giấu thứ gì hay không, nếu làm vậy còn không biết tốn bao nhiêu thời giờ nữa.“Mọi người ở trong này làm gì thế?”Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Mẫn Tam Húc, không ai biết hắn ta đứng ở trước cửa phòng khách nhỏ vào lúc nào.
Trên người Mẫn Tam Húc có vết máu, hiển nhiên sau khi tách ra khỏi bọn họ trải qua phi thường phong phú, hắn mê mang nhìn mọi người trong phòng khách nhỏ, chợt mắt mở càng ngày càng lớn, ngay sau đó liền quay đầu chạy.Sao thế này?Những người có mặt trong phòng khách nhỏ đều có hơi ngơ ra, Hoa Mông quay đầu lại nhìn, liền sợ tới mức cả người run lên.
Trên cửa sổ mở có vài bóng đen anh ta đã sớm phát hiện, lúc ấy không