Lý Khả vừa nói, Cố Hề Lịch liền biết ông ta có ý gì.
Vào thời điểm ký tên vào《 Kế hoạch 》, hợp đồng có nói, trong lĩnh vực đầu tiên, người mới có được bảo hộ có thể ngăn cản ba lần công kích của vong linh.Có hai khả năng có thể tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, một chính là chủ động báo danh tham gia 《 Kế hoạch 》, đây là cách tự phát, tổ chức quản lý 《 Kế hoạch Thoát khỏi Trái Đất 》 nằm trong khu an toàn, người sinh hoạt trong khu này đều có thể báo danh.
Loại thứ hai chính là trong lúc phát sinh ăn mòn hắc ám, bị cuốn vào kẽ hở, không những không tử vong mà còn may mắn bước lên xe buýt, đi theo xe buýt đến các trạm, bị bắt tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh.Nếu bạn chưa chuẩn bị tâm lý thì đó đơn giản là một thảm họa, cho chính bạn, và cho cả người đồng hành cùng bạn.Đối mặt với cái chết, đối với những du khách mà nói là một kiểu tra tấn tâm lý.Các vong linh thường gọi những người tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh là du khách, đương nhiên đây chỉ là một xưng hô hài hước.
Cố Hề Lịch hiểu rất rõ cái xưng hô này, bọn họ không phải tới du ngoạn tham quan, mà là tới để giao thức ăn, thức ăn chính là bọn họ.Cho đến khi mọi người đều rời khỏi phòng chứa đồ, Cố Hề Lịch vẫn không khởi động bảo hộ trên người.
Cùng bị tấn công bởi vong linh, dấu tay hiện vẫn còn lưu tại sau eo Cố Hề Lịch, nhưng cô lại không xảy ra chuyện gì.Cố Hề Lịch rất rõ ràng, sau khi tiến vào lĩnh vực cô không làm chuyện gì khác người khác.
Cô gặp phải vong linh tập kích, một người khác cũng bị tập kích, theo lý mà nói gã vẫn chưa kịp làm gì khiến vong linh tức giận, sau đó hai người đều không làm chuyện dư thừa, hiện tại một người bị tập kích đã tử vong, cô còn sống.Nhất định là gã đã làm sai cái gì đó, mà cô thì không.—— là tiếng hét, hay nói đúng hơn là âm thanh có đề-xi-ben cao.Lúc đi ngang qua hành lang, tầm mắt Cố Hề Lịch vừa tiếp xúc với những bức vẽ quỷ dị trên vách tường đã vội dời đi ngay.Lý Khả: “Sao thế?”“Cháu cảm thấy bức vẽ này không đúng, những cặp mắt vặn vẹo đó giống như sống vậy, đang nhìn chằm chằm người xem.”Lý Khả không phải lần đầu tiên tiến vào lĩnh vực, ông ta cảm thấy những bức vẽ này quỷ dị thì có quỷ dị, màu sắc khiến cho người ta đặc biệt cảm thấy không thoải mái, hơn nữa hiện tại tòa nhà toàn dựa vào ánh nến chiếu sáng, khi đi lại trên hành lang này lạnh cả người.
Nhưng ông ta chỉ nghĩ đó là vì để phù hợp với bối cảnh khủng bố trong lĩnh vực, nên không để ý nhiều, lúc này mới phát hiện đám tranh vẽ vặn vẹo kia ẩn tàng những đôi mắt.Nếu để ý kĩ, những đôi mắt trong tranh vẽ hoặc lớn hoặc nhỏ, không khó phát hiện.
Khi đối diện với những cặp mắt kia, Lý Khả lông tơ đều dựng đứng, cảm giác như thể nhất cử nhất động của họ đều đang bị giám thị.Hoa Mông: “Không phải bức tranh nào cũng cất giấu đôi mắt, bức gần thư phòng kia không có.”Hiện tại không ai biết những bức tranh này tượng trưng cho điều gì, nhưng không ai cho rằng chúng chỉ là phông nền, cũng không ai nguyện ý tới gần những bức tranh treo dọc hai bên hành lang, chỉ sợ trong tranh bỗng thò tay ra bóp chết bọn họ.
Bên trong Lĩnh Vực Vong Linh, dù có xảy ra chuyện gì cũng đều không kỳ quái.
Đây là nhà của vong linh, căn bản không phải nơi con người nên tới.Cuối hành lang là một thư phòng vô cùng lớn, trên cánh cửa gỗ màu đỏ thẵm treo một ổ khóa bằng đồng, Hoa Mông dùng chìa khóa tìm thấy ở phòng chứa đồ thử thử, không mở được ổ.
Dây thừng hiển nhiên không phải dùng ở chỗ này.Có người hỏi: “Không thể phá cửa à?”Hoa Mông cười khẩy: “Mày giỏi thì phá thử xem?!”Người mới khôn ngoan đương nhiên không dám phá, mọi người đều cảm thấy phá ổ khóa tương đương đi tìm chết.Lý Khả lên tiếng: “Lĩnh vực là có quy tắc, du khách cần phải tôn trọng quy tắc nơi này.”Thấy Lý Khả