Hai người bọn họ trèo cửa sổ chạy trốn trong đêm, hữu kinh vô hiểm đi tới vùng giáp ranh Từ trạch, mở ra cửa lớn Từ trạch, không có bất luận kẻ nào phát hiện hắn rời đi.Áo ngủ màu trắng tinh dần bị bóng đêm nhuộm đen, Từ Hành nhớ ra rồi, trong quá trình hắn trưởng thành, chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi Từ trạch.Từ Nguyên Lương muốn lấy đi tài sản trong tay hắn là một chuyện ngoài ý muốn, trước đó hắn cũng đã lên Kế hoạch làm sao để giết chết Từ Nguyên Lương, chỉ là thực hiện Kế hoạch trước thời hạn mà thôi.Ký ức hỗn loạn tràn ngập trong đầu, Từ Hành chuyển biến hình dáng giữa thiếu niên và thanh niên, chậm rãi loại chuyển biến này dần trở nên ngưng thực, đây là lúc Từ Hành suy yếu nhất.“Phụt”Sau khi trở thành vong linh, hắn không còn cảm giác được đau đớn.
Hắn cúi đầu, một chiếc lược ngọc đâm vào ngực mình, kẻ động thủ dùng sức xoay tròn, đào ra một quả tim thất khiếu linh lung.
Trái tim vong linh đã đã ngừng đập từ lâu, phỏng chừng nắm trong tay còn là lạnh như băng nữa.Ảo cảnh đang chậm rãi tiêu tán, Cố Hề Lịch buông tay ra lùi lại.“Bà tiên đỡ đầu?!”Từ Hành: “Phi, kẻ lừa đảo.”Việc này Cố Hề Lịch không nhận: “Nói bậy, tôi không gạt người.”Từ Hành cười nhạo: “Ta đoán ra năng lực của cô là gì rồi, trước sau rõ ràng là hai gương mặt.
Người như cô có chân tình sao?”“Không nhọc anh quan tâm,” Cố Hề Lịch: “Tôi có thế nào cũng tốt hơn anh! Anh chán ghét Từ Nguyên Hồng, cũng chán ghét Từ Nguyên Lương, bọn chúng tùy ý khi dễ kẻ yếu, đều là lũ khốn nạn.
Anh nhìn xem bộ dáng hiện giờ của anh thế nào, anh cũng là một giuộc như bọn chúng, vừa lòng anh đi!”Hai người miệng đầy nọc độc, thương tổn lẫn nhau.Từ Hành: “Cô chính là ta, năng lực càng thêm cường đại sẽ làm du͙ƈ vọиɠ trorng cô bành trướng……”Cố Hề Lịch: “Tôi coi anh như một lời cảnh cáo.”Từ Hành tức giận đến mức đôi tay biến thành hư ảnh, hít sâu hai hơi, giọng nói chậm lại: “Cô đã từng kể cho ta nghe câu chuyện Tỷ Can……”Cố Hề Lịch: “……” Cô kể bậy kể bạ trước khi ngủ, ít nhất cũng phải mấy ngàn truyện, câu chuyện này xác thật là đặc biệt kể cho tiểu xà tinh bệnh nghe.Từ Hành: “…… Đồ vật không có trái tim có thể sống, người không có tim không thể sống, vậy quỷ không tim có thể sống sao?”Cố Hề Lịch không chút do dự: “Đương nhiên không thể sống.”Từ Hành mắt đỏ bừng như nhiễm máu: “Cô thật nhẫn tâm!”Cố Hề Lịch cười khanh khách: “Không còn cách nào, tôi có lý do tuyệt đối không thể chết chỗ này.”Từ Hành hơi sửng sốt, bởi vì hắn cảm thấy đây là một câu nói thật, cho dù nhân loại này đáng chết thoạt nhìn mỗi cái chính hình.
Nhưng ngay sau đó hắn cười lạnh: “Cô nói không thể sống, thì tôi liền không thể sống sao?”Cố Hề Lịch: “Xì, nói như bây giờ anh là người sống ấy.
Ai mà không biết a! Hiện tại