Lý Khả cười như không cười nói: “Trái tim của Vong linh."Lý Khả là một gã đàn ông trung niên mập mạp, ngũ quan bị thịt chèn đến mũi miệng đều nhỏ lại, cặp mắt ti hí chỉ còn chừa lại một khe hẹp dài.
Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, bởi vì cửa sổ này của ông ta chỉ còn lại một khe hẹp, ngăn cách tầm mắt thăm dò từ bên ngoài vào, khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ thực sự trong lòng ông ta.Tổng thể mà nói, Lý Khả cho người ta ấn tượng đầu tiên là thật thà chất phác.
Trong thế giới Lĩnh Vực Vong Linh áp lực cao như thế này, muốn giả vờ sẽ không giả vờ được bao lâu.Cố Hề Lịch: “Nó là thứ gì?”Lý Khả: “Chỉ cần có thể sống sót, từ từ rồi cháu sẽ biết.”Loại lời nói nửa úp nửa mở thế này là khó chịu nhất, Cố Hề Lịch phi thường trực tiếp biểu lộ cô không vui, nhíu mày liếc Lý Khả một cái, không thèm nói chuyện với ông ta nữa.Lý Khả nhủ thầm thật đúng là tính tình đại tiểu thư, liền muốn tiếp tục đề tài này nhưng Cố Hề Lịch không để ý tới ông ta nữa.Quay trở lại phòng chứa đồ một lần nữa, cảm xúc của mọi người đều có chút lo âu, đặc biệt khi nhìn đến bộ quần áo bị ngâm trong bãi nước đặc trên mặt đất kia, lại càng thêm bực bội.
Dù sao cũng là kho chứa đồ, chất rất nhiều thứ linh tinh, tìm kiếm lao lực hơn rất nhiều so với thư phòng.Đương lúc Cố Hề Lịch lục tung đám dụng cụ vệ sinh chất đống trên mặt đất, thì nghe thấy người bên cạnh hít ngược một hơi khí lạnh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Kiều Nguyên Bân đang gắt gao bịt miệng mình lại, mắt trừng như sắp lòi ra tới nơi, lại không dám phát ra chút âm thanh nào.Thực hiển nhiên, cô ta mở ra một cái thùng gỗ bên trong có thứ gì đó khiến người ta cảm thấy kinh hách.
Hoa Mông bước tới, nhìn vào trong thùng gỗ, cũng là cả kinh, bất quá thực mau liền trấn định lại: “Cô nhìn kỹ xem, không phải người…… Là người giấy.”Chính xác mà nói, là người giấy được làm giống với kích cỡ của người thật, trên người mặc quần áo, được làm rất tinh xảo, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ nhận lầm.
Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh như thế này, xuất hiện cái gì cũng không kỳ quái.Người giấy là một phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn, mặt to như cái bánh nướng, tướng mạo rất hung dữ, có thể nhìn ra những điều này chứng tỏ người giấy xác thật là sinh động như thật, y như người thật vậy, nhìn lâu khiến đáy lòng liền phát hoảng, các du khách đều không nguyện ý nhìn chằm chằm người giấy này, ai nấy đều tản ra.Cố Hề Lịch quay người lại liền đối diện với một đôi mắt to không tròng, trắng bệch không chút sức sống, tuyệt không có ai nhận lầm con tiểu quỷ đang ngồi xổm dưới bàn kia, hai mắt có thể vẫn luôn không chớp nhìn chằm chằm người khác, chính là con quỷ vừa mới xuất hiện trong ngăn tủ ở thư phòng.Gần như không dừng lại một giây nào, Cố Hề Lịch phi thường tự nhiên lướt mắt qua, giống như căn bản không nhìn thấy nó.Ban nãy rõ ràng có người đi ngang qua cái bàn này, con tiểu quỷ ngồi chỗ đó không có khả năng không bị phát hiện, trừ phi người vừa mới đi qua căn bản không nhìn thấy.
Loại thời điểm này làm theo số đông khẳng định sẽ an toàn hơn.Vào lúc tầm mắt tiểu quỷ đối diện với Cố Hề Lịch, đang định lộ ra nụ cười dữ tợn, giây tiếp theo liền bị làm lơ, nụ cười âm lãnh của nó liền cương cứng trên mặt.
Bởi Cố Hề Lịch biểu hiện quá tự nhiên, khiến nó nhất thời không hoài nghi Cố Hề Lịch đang giả vờ, liền thập phần khó hiểu.
Năng lực của nó vì sao mất đi hiệu lực rồi.…… Sao cô ta không nhìn thấy mình?!Tiểu quỷ nghĩ trăm lần cũng không ra, nó bèn chui ra khỏi cái bàn, lắc lư tiến tới gần Cố Hề Lịch.Khi nào là kinh khủng nhất, chính là khi bạn nhìn thấy thứ mà mọi người không nhìn thấy, hơn nữa nó còn đang không ngừng tiếp cận bạn.
Nếu lúc này có người tới nghe, sẽ phát hiện Cố Hề Lịch ngay cả tim