Tô Thần nhìn ngóng trận doanh Thâm Hắc, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: "Hầu hết người bên đó chỉ còn lại có một một phần tư thanh MP nữa thôi, bọn họ tuyệt đối không thể chịu được hết lượt tiếp theo."
Ai ngờ anh vừa dứt lời xong, một người chơi bên trận doanh Thâm Hắc giơ pháp trượng lên, một vầng sáng màu lam nhạt bao phủ khu an toàn, sau đó thanh MP của cả tám người bên Thâm Hắc nhanh chóng đầy trở lại.
Tô Thần phát điên: "Đâu ra lắm thiên phú vậy?!"
Vân Nhàn vô cảm: "Anh làm ơn đừng nói nữa."
Tô Thần: "..." Lại bị ghét bỏ rồi đấy.
"Vừa rồi bọn họ gϊếŧ quái như thế nào vậy? Hình như không có người chơi nào bước ra khỏi khu an toàn mà!" Cố Văn Nhạc mơ màng, vừa rồi cậu ra tập trung đánh quái nên không kịp nhìn bên kia một cái.
"Có kĩ năng tấn công diện rộng siêu mạnh, một phát gϊếŧ gần hết quái." Vân Nhàn thuận miệng giải thích một câu: "Sau đó triệu hồi thú chặn đường, những người khác tấn công."
Siêu mạnh? Kĩ năng tấn công diện rộng? Vương Viễn lặng lẽ nhẩm lại hai từ này, không nhịn được nói: "Có lẽ kĩ năng rất tốn MP, không thể dùng được mấy lần đâu."
Vân Nhàn lắc đầu: "Sau khi sử dụng kĩ năng, thanh MP của cả tám người chơi bên Thâm Hắc không thay đổi nhiều lắm."
"Xem ra là phải hạn chế số lần sử dụng, hoặc là tiêu hao một loại năng lượng nào khác." Tô Thần suy đoán.
Vân Nhàn trợn mắt lườm anh một cái, thầm nghĩ, người nào đó không thể im miệng đứng ở một góc hay sao!
Tô Thần chớp chớp mắt, nhìn cô tỏ vẻ vô tội.
Trường Phong tự nhủ: "Rõ ràng thực lực của chúng ta cao hơn bên kia, cuối cùng lại vì đối thủ giấu bài, cuối cùng kéo trình độ hai bên thành bằng nhau." Nhưng mà nói đi nói lại thế chứ vẻ mặt anh ta cũng không tỏ ra tức tối oán trách mấy, dù sao đi nữa thì có thể giấu bài cũng là một loại thực lực mà.
Cuối cùng, Tô Thần tổng kết: "Nói tóm lại, đối thủ lần này là những kẻ mạnh cực kì hiếm có, mọi người tuyệt đối không được thả lỏng. Sau khi hệ thống thả đợt quái mới ra thì cố hết sức gϊếŧ sạch quái, gϊếŧ xong uống dược để phục hồi ngay."
Mọi người gật đầu.
Vân Nhàn nói với thuật sĩ: "Khi bắt đầu đợt tiếp theo, anh với tôi cùng gϊếŧ chết thú triệu hồi của bên Thâm Hắc."
Không có thú triệu hồi chắn đường, đám quái sẽ dễ dàng đi tới Truyền Tống Trận hơn, để trách việc này xảy ra thì main tank Thâm Hắc chỉ còn nước cố mà bước ra khỏi khu an toàn thôi.
Cứ nhìn cái thái độ co đầu rụt cổ của bên đó, muốn gϊếŧ chết main tank cũng dễ thôi.
"Được." Vương Viễn đồng ý.
Trong ánh sáng chữa trị của Mập Mạp, tốc độ hồi phục HP của Trường Phong, Phá Không, Tô Thần, gấu ngựa tăng nhanh chóng, nhưng Tô Thần vẫn cảm thấy chưa được: "Mang hồng lam dược ra đây, tôi phục hồi tất cả trạng thái rồi mới ra ngoài."
Vân Nhàn ngầm hiểu, trận chiến này quá khốc liệt, Tô Thần rất khó rảnh tay để uống dược liên tục, cho nên phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, dùng dược phẩm để đẩy nhanh tốc đội phục hồi. Lỡ như vừa ra khỏi khu an toàn đã gặp nguy hiểm thì... Trong kho vật phẩm tùy thân của người nào đó có dược phẩm cao cấp, uống một lọ đó bằng mười lọ cấp thấp.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô móc ra hai mươi bình hồng dược, mười bình lam dược một cách sảng khoái, còn bổ sung thêm: "Không đủ thì còn nữa."
Trường Phong: "..."
Anh ta bị phong cách nhà giàu mới nổi của Phụ Trợ dọa cho ngớ cả người.
Phá Không lén lén lút lút hỏi: "Có phải bọn họ đi ăn cướp không vậy?"
Ăn cướp á? Chưa nghe bao giờ mà! Trường Phong mờ mịt.
Thiết Đao lẩm bẩm: "Từng đấy dược phẩm thì cướp bao nhiêu công hội mới đủ?"
Tô Thần bắt đầu chia dược phẩm: "Thuật Sĩ, Phụ Trợ, Trường Phong, tôi, mỗi người hai bình lam dược, hai xạ thủ mỗi người một bình. Hồng dược thì..." Anh quay lại hỏi Mập Mạp: "Gấu ngựa có uống dược được không?"
Mập Mạp nhanh nhẹn gật đầu: "Được chứ."
"Thế gấu ngựa năm bình, còn lại của tôi." Tô Thần quyết định xong, sau đó anh bắt đầu uống dược.
Trường Phong há hốc mồm, hai mươi bình hồng dược mà không chia cho anh ta chút nào sao? Anh ta bắt đầu ra vẻ đáng thương với Phụ Trợ: "Tôi còn ít máu nhất, hồng dược cũng uống gần hết rồi, có thể cho tôi một bình hay không?"
"Anh không cần uống." Vân Nhàn thờ ơ: "Mỗi một phó bản, một trận doanh chỉ được dùng tốt đa ba tấm thẻ thôi, Thâm Hắc không thể tiếp tục tấn công anh nữa, cho nên bây giờ anh chỉ cần cứ đứng trong khu an toàn là được, chờ hồi phục tự nhiên."
Trường Phong không còn gì để nói. Dù sao đó cũng là đồ vật của người ta, cho thì tốt không cho cũng chẳng sai, chỉ là anh ta nhìn Mục Sư uống dược như uống nước, không biết vì sao lại cảm thấy rất hâm mộ!
Mọi người ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian phục hồi. Tô Thần lại lặng lẽ đi đến cạnh Vân Nhàn, nhỏ giọng nói: "Đợt tiếp theo chính là lúc quyết định thắng bại. Chờ quái vừa ra, cô hiến tế trang bị luôn, chờ đến khi số lượng quái chỉ còn dưới mười con thì dừng lại, tăng tốc dọn sạch phó bản rồi quay sang đối phó với trận doanh Thâm Hắc."
Vân Nhàn nhướn mi, hỏi đùa: "Không xót trang bị nữa à?"
"Đến lúc cần dùng thì đương nhiên là không xót." Tô Thần hờ hững: "Quái thường đi lẫn với quái tinh anh, số lượng vật phẩm rơi ra không nhiều lắm. Vừa nãy tôi tính toán đơn giảm, mặc dù cô có buff may mắn nhưng số lượng dược phẩm và trang bị chúng ta bỏ ra vẫn lớn hơn thu vào. Cho nên trận doanh chiến lần này kéo dài càng lâu thì càng có hại, nhân lúc hăng hái giải quyết bọn họ luôn mới là phương án tốt nhất. Với lại trò chơi tháp phòng này là một cuộc chơi đọ tài nguyên, vì thế nếu có thể tiết kiệm thì tôi không định lãng phí. Mà bây giờ, kết thúc trận này nhanh nhất chính là cách tiết kiệm tài nguyên tốt nhất." Hai câu cuối cùng, Tô Thần cố gắng nhấn mạnh.
Vân Nhàn nhỏ giọng nói thầm: "Bệnh thần kinh giai đoạn cuối."
Tô Thần lạnh mặt: "Cô nói gì cơ? Nói bé quá nghe không rõ."
Vân Nhàn tỏ vẻ vô tội, nhanh nhẹn sửa miệng: "Tôi nói là phong cách chiến đấu của anh không giống tôi lắm." Thỉnh thoảng quái nhiều quá, cô ngại phiền nên thường tiện tay hiến tế trang bị.
"Cho nên mấy hôm trước cô mới hiến tế hết sạch trang bị như thế!" Tô Thần cười nhạo, tỏ vẻ "Nếu tôi mà dùng hiến tế thì nhất định sẽ không bị cạn kiệt tài nguyên", cực kì kiêu ngạo.
Vân Nhàn: "..."
Đấy là vì phải đối phó với cổng địa ngục nên cô mới ném trang bị có được không hả? Nếu là Tô Thần thì...
"Anh nói xem, có khi nào vì vớt một hai món trang bị mà anh khiến cả công hội bị đoàn diệt luôn không?" Vân Nhàn nửa cười nửa không. Tới đây, cùng tổn thương lẫn nhau nào!
Tô Thần: "..." Hình như cũng không phải là không đúng.
Cố Văn Nhạc chọc chọc Mập Mạp, bĩu môi hất đầu về phía Tô Thần, nói nhỏ: "Thời khắc nguy hiểm thế này vẫn có thể tán tỉnh nhau, lão đại tài giỏi chưa."
"Có lẽ trong mắt lão đại thì tình huống này không nguy hiểm lắm đâu?" Mập Mạp cười ngốc nghếch.
Vương Viễn dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn Mập Mạp: "Được đó, có giác ngộ hơn rồi!"
Mập Mạp vẫn tiếp tục cười ngây ngô.
-------------------------
Đợt tấn công tiếp theo nhanh chóng bắt đầu, mỗi đầu phó bản xuất hiện 30 quái tràn về phía Truyền Tống Trận.
Người chơi trận doanh Thâm Hắc lập tức ra tay.
Ba người chơi viễn chiến tập trung tấn công gấu ngựa, không hề tiếc MP, bất chấp tất cả mà tấn công.
Hai quả cầu lửa siêu khổng lồ rơi xuống hai đầu phó bản, lập tức dọn