Ba ngày sau, mười lăm người tụ tập lại với nhau.
Năm người của công hội Tinh Thiên, ba người Danh Nhân Các, ba người Hải Phong Các và bốn người của công hội Vĩnh Hằng.
Vân Nhàn đánh giá xung quanh, phát hiện ra những người còn lại của Danh Nhân Các toàn là người quen: Đại Đương Gia, cung tiễn thủ, pháp sư. Hải Phong Các có hai nam một nữ, công hội Vĩnh Hằng ba nam một nữ.
Đại Đương Gia hắng giọng một cái, đang muốn giới thiệu mọi người với nhau thì một người trong Hải Phong Các đã nói thẳng thừng: "Vào phó bản luôn đi. Dù sao lần sau đã là lần quyết chiến cuối cùng rồi, có quen biết hay không không quan trọng."
Đại Đương Gia cười khổ. Những người có thể sống đến cuối cùng đều có chút bản lĩnh đặc biệt, không tránh được sẽ tỏ ra kiêu ngạo.
Tô Thần đánh giá bảy người lạ này: "Kiếm đâu ra thế?"
Cung tiễn thủ phỉ nhổ: "Còn đâu ra nữa? Đứng giữa đường thấy người nào kéo người nấy! Những người có quen biết đều đã chết cả rồi, còn mỗi cách đấy là năng suất nhất." Cũng giống chơi game võng du vậy, lập đội đánh phó bản thiếu người thì phải làm gì? Đứng ở cửa phó bản kêu lên, tìm đại một người tổ đội là được.
Tô Thần hiểu, thảo nào mấy người này không thân thiện lắm, hóa ra là do không thân quen.
"Thế thì vào phó bản luôn đi." Vân Nhàn cảm thấy không sao cả.
Nếu cả ba công hội đều đã tỏ thái độ thì Đại Đương Gia cũng không lằng nhằng nữa, lấy quyển trục bí cảnh độ khó cao cấp ra.
Quyển trục mở ra, trước mặt mọi người xuất hiện một cánh cổng vàng kim sáng lấp lánh, chầm chậm hé mở.
"Đúng là độ khó cao cấp có khác, không giống mấy quyển trục khác, trông khí thế hơn nhiều." Vân Nhàn nhỏ giọng tự nhủ.
"Vào xem thôi." Tô Thần dẫn đầu bước vào.
Ba người chơi của Hải Phong Các theo sát, vội vàng bước qua cổng phó bản.
"Tranh giành cái gì chứ? Vào trước thì nhặt được tiền hay sao!" Cố Văn Nhạc lẩm bẩm.
"Đi tôi, chúng ta cùng vào." Vân Nhàn dẫn theo các tiểu đệ vào.
Mọi người cũng lần lượt tiến vào.
Đến khi cả mười lăm người bước vào hết, cánh cổng vàng mới chậm rãi khép lại.
------------------------
Bước vào phó bản, âm thanh máy móc cất lên: "Hoan nghênh người chơi bước vào phó bản bí cảnh độ khó cao cấp. Nhiệm vụ: Kiên trì thủ tháp cho đến khi không thể trụ được nữa mới thôi, không được để bất kì một quái thú nào đi qua Truyền Tống Trận."
"Chú ý: Phó bản vô hạn, mỗi năm phút hệ thống sẽ làm xuất hiện một đợt quái mới."
"Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người chơi sẽ nhận được 200 điểm tích phân. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người chơi có thể yêu cầu rời khỏi phó bản bất kì lúc nào. Phó bản lần này miễn sát thương giữa đồng đội với nhau. Chúc tất cả người chơi vui vẻ."
"Đấu thể lực à?"
"Nói cách khác, chúng ta cần phải trụ được lâu hơn trận doanh Thâm Hắc."
"Không có điều kiện thắng, chỉ cần dùng hết mọi khả năng trụ lâu hơn thôi sao? Hệ thống biết dằn vặt thật đấy."
Mọi lời nhận xét từa tựa nhau đồng thời vang lên khắp phó bản.
"Tôi đoán mấy người không có hứng thương lượng đối sách đúng không?" Đại Đương Gia trưng ra bản mặt vô cảm, lạnh lùng hỏi.
"Bản đồ hình chữ thập?" Vân Nhàn xoa xoa cằm suy tư.
Tô Thần cũng mỉm cười: "Ở đây vừa vặn có bốn con đường, Truyền Tống Trận ở giữa chữ thập, đúng lúc chúng ta có bốn công hội tất cả, mỗi nhà chọn một đường đi."
"Trong bốn công hội chỉ có mỗi công hội mấy người là có năm người." Một người trong Hải Phong Các có ý kiến.
Vân Nhàn mỉm cười: "Quy tắc của trò chơi là không được để bất kì một con quái thú nào bước qua Truyền Tống Trận, nghĩa là trong bốn con đường này, con đường nào thất thủ cũng không phải chuyện gì hay, cho nên công hội Tinh Thiên sẽ để ba người bảo vệ một đường, còn lại hai người đứng giữa phối hợp tác chiến. Con đường nào không trụ được thì chúng tôi sẽ đến hỗ trợ."
Cung tiễn thủ Danh Nhân Các nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi thấy hỗ trợ là giả, cướp quái mới là thật ấy."
Pháp sư lén lút đấm đồng bọn một cái, ý bảo im giùm đi.
Lúc ấy cung tiễn thủ mới chịu thôi.
Hải Phong Các và công hội Vĩnh Hằng không biết phong cách làm việc của Vân Nhàn nên hai bên thương lượng với nhau xong rồi đồng ý một cách sảng khoái. Cùng lúc đó, người chơi nữ của công hội Vĩnh Hằng chủ động bước tới đứng bên cạnh Vân Nhàn và Vương Viễn.
"Tôi cũng hỗ trợ." Người chơi nữ đó nói.
"Chào mừng chào mừng." Vân Nhàn khách sáo, vì trong việc cướp quái này cô còn chưa biết sợ ai đâu.
Bốn công hội nhanh chóng chọn cho mình một con đường, mọi người vào vị trí, Đại Đương Gia báo với hệ thống để bắt đầu trò chơi.
Ai ngờ mới đợt quái đầu tiên mà tất cả người chơi đã phải giật mình há hốc miệng!
"Mỗi con đường có mười boss một lúc, ác thật." Vân Nhàn chậc lưỡi: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa nãy hệ thống nói là cứ mỗi năm phút sẽ có một đợt quái mới?"
"Chú ý hỗ trợ." Người chơi nữ của công hội Vĩnh Hằng móc ra một cái giá chữ thập, sắc mặt cực kì nghiêm trọng.
Trong lúc cô ấy không chú ý, Vương Viễn gật đầu thật nhẹ với Vân Nhàn đứng bên cạnh. Bọn họ hỗ trợ bằng cách anh ta sẽ đánh cho quái gần chết sau đó Vân Nhàn cướp quái, anh ta nắm rất rõ quy trình, cũng biết mình phải làm như thế nào.
Vân Nhàn cười hài lòng. Cô biết mà, chọn thuật sĩ giúp mình là một quyết định rất chính xác, đổi thành Mập Mạp với xạ thủ thì làm sao ăn ý được như thế này?
Boss bắt đầu di chuyển, Tô Thần đứng ở giữa con đường, sẵn sàng đón quân địch. Mỗi con đường có ba tòa tháp bắn tên, anh đã lắp tổ hợp tinh thạch tăng tốc tấn công vào tòa tháp thứ nhất, tòa tháp thứ hai lắp tổ hợp mở rộng phạm vi tấn công, chờ boss đi qua mưa bom bão đạn đến trước mặt anh là đẹp.
Cố Văn Nhạc kéo cung bắn tên, ưu tiên quái máu ít.
Mập Mạp gọi ba con thú triệu hồi ra, gấu ngựa và thụ yêu lặng lẽ chờ ở bên cạnh, còn rắn độc đã bắt đầu dùng nọc độc tấn công.
Tuy thú triệu hồi của Mập Mạp nhiều nhưng lại không thống nhất. Vân Nhàn nhìn xung quanh, phát hiện một người của công hội Vĩnh Hằng lao vào đàn boss như một con bò tót, vung một quyền vào đầu boss. Con boss đi đầu là nham quái bị đánh ngã xuống đất.
Một đòn ăn ngay, nhưng người đó vẫn chưa chịu thôi, anh ta né tránh hầu hết các đòn tấn công, sau đó xách vu sư lên ném ra đằng sau rồi nhanh chóng rút lui. Những người khác lập tức tranh thủ cơ hội, tấn công vu sư đang đứng một mình.
Còn có cách chơi như thế nữa à? Vân Nhàn ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng: "Cách ra đòn của anh ta... Không phải là được rèn luyện trong trò chơi này đúng không?" Nhìn kiểu gì cũng thấy giống võ sĩ chuyên nghiệp.
Người chơi nữ của công hội Vĩnh Hằng tỏ ra kiêu ngạo: "Đấy là hội trưởng của bọn tôi, trước khi vào trò chơi này, anh ấy là một võ sĩ tự do."
Người chơi có kĩ thuật đấu võ tự do? Vân Nhàn bóp trán suy nghĩ, cảm thấy hình như mình đã