"Thẻ phản bội? Ở đâu ra thế?" Nam Sanh không nén nổi ngạc nhiên, cho đế giờ cô ta cũng chưa từng nghe đồng đội của mình nhắc qua bao giờ.
Bắc Tiêu trợn mắt: "Còn ở đâu ra nữa, đánh quái rơi xuống chứ đâu. Tôi cảm thấy không cần lắm nên từ lúc nhặt được đến giờ vẫn vứt trong xó đó."
"Để triệu hồi sư bên kia phản bội? Ý này không tồi." Vân Nhàn gật đầu khen ngợi.
Bắc Tiêu không kìm được nở một nụ cười vui vẻ, ai ngờ sau đó Vân Nhàn tung ra mấy vấn đề liên tục: "Nhưng mà anh có nghĩ đến không, anh tính làm thế nào? Anh đưa thẻ cho anh ta kiểu gì? Làm sao có thể chắc chắn rằng anh ta nhận được thẻ sẽ sử dụng ngay? Lỡ như anh ta chọn vẫn ở lại bên trận doanh Thâm Hắc, đến tận khi sắp thua mới đổi trận doanh, anh có tức hay không?"
Bắc Tiêu không còn gì để nói. Lỡ như đối phương không chịu cầm thẻ, mãi đến tận khi chắc chắn sẽ thua mới chịu rời khỏi trận doanh Thâm Hắc, thế thì tức chết đi được.
"Cho nên ý tưởng này rất tốt, nhưng không có tính khả thi." Vân Nhàn xòe tay.
Nghĩ nghĩ, Bắc Tiêu lại hỏi: "Hay là tôi dùng thẻ cho anh ta luôn bây giờ nhé? Thế thì có thể nhìn ra anh ta có muốn đổi trận doanh hay không ngay."
"Lỡ anh ta không muốn thì sao?" Vân Nhàn hỏi lại: "Vậy chẳng phải là lãng phí một tấm thẻ rồi hay sao?"
Bảo Bình trào phúng: "Từ trước đến nay tôi không nghe ai nói thẻ phản bội có thể dùng được cho người khác đâu."
Bắc Tiêu ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
"Cho nên đừng nghĩ nữa, cứng đối cứng là được." Hồng Y nghiêm túc, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
"Cũng không hẳn chỉ có thể cứng đối cứng thôi..." Vân Nhàn tự nhủ, không chờ người khác phản ứng kịp, cô lập tức sử dụng thẻ mời chiến với Thâm Uyên. Chẳng phải chỉ cần đánh chết người chơi thì đội quân thú triệu hồi cũng xong đời luôn đấy sao?
Âm thanh máy móc lập tức vang lên, hiển nhiên là thẻ mời chiến có thể sử dụng được.
"Bạn lữ của bạn sử dụng thẻ mời chiến với người chơi số 9467..." Trong chớp mắt khi âm thanh máy móc thông báo, Tô Thần lập tức có phản ứng, sử dụng thuật Lôi Điện lên mục tiêu.
Nhưng đối phương có vẻ kinh nghiệm đầy mình, nhanh nhẹn trốn sau đám thú triệu hồi, đồng thời lùi lại liên tục, định rời xa phạm vi tấn công.
"Dùng Cuồng Bạo đi!" Tô Thần nhắc nhở.
"Khoảng cách của mục tiêu xa quá, vượt qua phạm vi tấn công của Cuồng Bạo rồi!" Vân Nhàn hô lớn: "Không gϊếŧ được người chơi thì gϊếŧ thú triệu hồi!"
Tô Thần sửng sốt rồi ngầm hiểu ngay lập tức. Không gϊếŧ được người chơi thì gϊếŧ bớt mấy con thú triệu hồi cũng có thể khiến cho quân địch suy yếu.
Vì vậy anh thay đổi đối tượng tấn công. Trong đám thú triệu hồi đông nghịt đó, những con thủ thấp máu yếu, sát thương cao máu giấy trở thành mục tiêu tấn công của anh.
"Chết tiệt!" Thâm Uyên lùi ra thật xa, quay lại nhìn thấy đám thú triệu hồi của mình nhanh chóng biến mất, không nhịn được mắng.
Anh vừa định ra lệnh cho đám thú triệu hồi cách hai người kia xa một chút, lại bị những người cùng trận doanh ngăn lại.
"Hệ thống sắp cho boss ra rồi, không thể lùi lại! Lùi lại rồi không có ai chặn quái!"
"Chết thì thôi, dù sao cũng chỉ là thú triệu hồi. Chết mất ba bốn con thì MP của đối phương sẽ tiêu hao khá nhiều, cũng phải chủ động dừng lại thôi."
"Đúng rồi, chờ đến lúc boss đến gần, bọn họ không thể nào dồn lực đánh chết thú triệu hồi nữa."
Thâm Uyên khó thở, chửi ầm lên: "Một đám ngu dốt! Vốn dĩ nhân số của trận doanh Thuần Bạch đang chiếm ưu thế, nếu không phải tôi triệu hồi nhiều thú ra thì khỏi cần đánh nữa, cứ nhận thua quách cho rồi. Thú triệu hồi vốn đã yếu hơn người chơi, chỉ có thể dùng số lượng để bù chênh lệch giữa hai bên! Lỡ như thú triệu hồi chết nhiều quá, chỉ bằng vào chúng ta thì không sống nổi đến cuối cùng đâu! Nghe hiểu chưa? Nghe hiểu rồi thì nhanh chóng ra bảo vệ thú triệu hồi đi chứ?!"
Đám người ậm ậm ừ ừ trả lời lấy lệ, vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Chạy vào phạm vi tấn công của đối phương, lỡ đối phương dùng thẻ mời chiến trên người bọn họ thì sao?
Thua trận doanh chiến sẽ phải chết, nhưng nếu chạy vào phạm vi tấn công của đối phương, bị đối phương biến thành mục tiêu, thì chưa chờ được đến khi thua trận doanh chiến đã chết rồi.
Dù sao cũng chỉ là vài con thú triệu hồi, đương nhiên không quan trọng bằng cái mạng mình rồi. Cái này ai mà chẳng biết, thế nên người chơi Thâm Hắc đều thờ ơ, khoanh tay đứng nhìn.
"Một lũ thùng cơm! Ngu xuẩn!" Thâm Uyên tức tối chửi ầm lên.
Trong lúc bọn họ còn đang nội chiến, đám thú triệu hồi vẫn giảm bớt liên tục, trong nháy mắt chỉ còn có tám con.
Thâm Uyên đang âm thầm đau đớn. Anh ta tự biết mình, tuy có thiên phú chỉ định vật phẩm nhận được, nhưng còn phải chuẩn bị cả trang bị, dược phẩm và một ít đồ vật khác, quyển trục triệu hồi cũng là số lượng có hạn. Bây giờ đã lấy tất cả quyển trục triệu hồi ra rồi, thú triệu hồi lại bị gϊếŧ hơn một nửa. Thấy chỉ còn lại có tám con thú triệu hồi máu trâu, thế mà đối phương vẫn còn tấn công liên tục, không thấy có dấu hiệu mệt mỏi nào hết, Thâm Uyên tức quá lại mắng: "Một đám ngu dốt!"
"Này này, chẳng phải chỉ không cứu thú triệu hồi của anh thôi hay sao, sao lại chửi mắng người khác như thế?" Có người bắt đầu khó chịu.
"Chẳng phải vẫn còn tám con đấy à? Vẫn đánh được." Có người lại tỏ ra lạc quan.
"Đối phương dùng mất rất nhiều MP, hai người tấn công chủ lực bị phế rồi, chúng ta vẫn có lợi." Có người lại muốn phân tích một cách khách quan.
Ai ngờ vừa nói xong, Vân Nhàn và Tô Thần thong thả lấy MP cao cấp ra uống, khiến thanh MP nháy mắt đã tràn đầy như cũ.
Toàn bộ người chơi Thâm Hắc: "..."
"Đám tạ các người cút hết đi, ông đây không chơi với các người nữa!" Thâm Uyên tức không chịu nổi.
Anh ta ném một tấm thẻ cho một người chơi khác, sau đó vội vã sử dụng nốt tấm thẻ còn lại.
"Thẻ phản bội: Sau khi sử dụng thẻ, người chơi sẽ đổi phe. Chú ý: Mỗi người chơi chỉ có thể sử dụng thẻ phản bội một lần duy nhất. Xin hãy xác nhận có sử dụng ngay lập tức không."
"Có có có, tôi xác nhận, làm ơn cho tôi đi nhanh nhanh đi, ông đây không chịu nổi nữa rồi!" Thâm Uyên như sắp phát điên.
Hệ thống xác nhận.
Ánh sáng trắng lóe lên, Thâm Uyên và tám con thú triệu hồi của anh ta xuất hiện ở trận doanh Thuần Bạch.
Ngay sau đó, một người khác cũng sử dụng tấm thẻ, xuất hiện ở bên trận doanh Thuần Bạch.
"Chẳng phải cậu nói là thử cố gắng hết sức, không còn cách nào nữa mới dùng đến thẻ phản bội hay sao?" Người đó tỏ ra bất đắc dĩ.
"Thử cái rắm!" Thâm Uyên mắng to: "Trình độ kém còn không chịu nghe chỉ huy, ông đây cho bọn chúng đi chết! Vất vả lắm mới tạo ra được ưu thế mỏng manh, thế mà chưa đến ba phút đã bị phá mất, còn ở lại với đám ngu ngốc kia làm gì nữa?"
Bảo Bình vui vẻ giới thiệu cho mọi người: "Thâm Uyên, Tuyệt Cảnh, đều là những cao thủ đứng đầu trận doanh Thâm Hắc."
Cô ấy hơi ngừng lại, không nhịn được nói: "Không ngờ hai người cũng có thẻ phản bội!"
"Chẳng phải anh ta có thiên phú chỉ định vật phẩm hay sao," Vân Nhàn mỉm cười: "Chỉ cần anh ta gặp được, nhất định sẽ chỉ định nó."
"Anh hùng à, cô tấn công ác liệt thật đấy!" Thâm Uyên nhìn mấy con thú triệu hồi còn lại mà đau lòng.
"Không ác một chút liệu anh có chịu qua đây ngay không?" Vân Nhàn hỏi lại.
Thâm Uyên nghẹn lời.
Đúng lúc này, đám boss đã xuất hiện và đi hết một phần ba quãng đường. Vân Nhàn không khách khí, chỉ huy: "Đúng lúc đội tôi không có main tank, nhanh lên, cho thú triệu hồi lên chặn đường đi!"
Thâm Uyên bất đắc dĩ. Nhưng dù sao anh ta cũng thay đổi trận doanh rồi, đương nhiên không muốn Thuần Bạch thua, thế nên cũng thành thật làm theo lời cô.
Đám boss bị dồn lại trên đường, những người khác đang định tấn công, Vân Nhàn tiện tay ném ra tám món trang bị, đám boss bị tiêu diệt sạch sẽ trong nháy mắt.
Thâm Uyên: "..."
Tuyệt Cảnh: "..."
Hóa ra bên này còn có người chơi hệ nạp dữ hơn bọn họ nữa, may là bọn họ có thẻ phản bội.
----------------------------
Bên trận doanh Thâm Hắc, đám người nhìn Thâm Uyên, Tuyệt Cảnh thong dong bỏ đi thì trợn mắt há hốc mồm.
Những người chơi bình thường ít kiến thức không hề biết trong trò chơi còn có thứ như thẻ phản bội. Bọn họ cứ nghĩ rằng, dù không nghe chỉ huy, nhưng mạng sống của người chơi cùng trận doanh đều bị buộc lại với nhau, Thâm Uyên cũng không thể nói gì nữa. Ai ngờ người ta nói đi là đi, thú triệu hồi cũng đi theo luôn.
Bây giờ thì hay rồi, thực lực bên ta lập tức giảm mạnh, còn đối phương lại như hổ thêm cánh.
"Ai bảo vừa rồi mấy người không nghe chỉ huy cơ." Một người cười lạnh: "Nếu chịu nghe lời, không chừng Thâm Uyên sẽ ở lại cùng chung hoạn nạn rồi."
Mấy người khác đang bực mình, không nhịn được mở miệng cãi lại: "Nói cứ như vừa rồi anh chịu nghe lời ấy nhỉ!"
Người đó cười cười: "Tôi không nghe lời, nhưng tôi có thẻ! Không cần ở đây chờ chết với mấy người." Nói xong anh ta cũng biến mất luôn.
Những người còn lại: "!!!"
Lúc này trận doanh Thuần Bạch có 31 người chơi, 14 con thú triệu hồi, trận doanh Thâm Hắc chỉ có 16 người chơi, chênh lệch quá xa!
"Mau tấn công! Boss đến rồi!" Một người hô to.
Những người còn lại của trận doanh Thâm Hắc sắp phát điên. Người có thẻ phản bội đã đi sạch, không có thẻ chỉ đành trơ mắt nhìn đàn boss đến gần.
Nhưng người đi hết, thú triệu hồi cũng không có, việc phân phối người chơi cũng có vấn đề. Có hai con đường thiếu người nghiêm trọng, không thể đánh boss kịp!
Lúc này mấy người mới hối hận, nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi.
------------------------------
Vân Nhàn để Thâm Uyên và thú triệu hồi của anh ta ở lại, tống hai người khác đi hỗ trợ đường khác.
Bảo Bình nhìn dáng vẻ hoảng loạn bên trận doanh Thâm Hắc, cảm thán: "Thắng bại đã định."
Thâm Uyên tỏ vẻ khinh thường: "Không có lưỡi đao gác trên cổ thì không biết nghiêm trọng như thế nào. Chờ đến lúc thua tới nơi rồi mới biết tôi nói đúng thì để làm gì nữa!"
"Dù cho bọn họ có nghe lời anh cũng không thắng được đâu." Vân Nhàn thuận miệng nói.
"Ồ?" Thâm Uyên tỏ vẻ không tin.
"Tôi có tổng cộng hơn hai trăm món trang bị." Vân Nhàn thản nhiên nói.
Thâm Uyên: "..."
Hơn! Hai! Trăm! Món! Người này có đam mê gom trang bị à!
"Nhưng cũng phải nói, vận may của trận doanh Thuần Bạch không tệ." Vân Nhàn rỗi rãi không có việc gì làm nên nhiều chuyện: "Thẻ phản bội nằm trong tay cao thủ Thâm Hắc, vừa bắt đầu chiến đấu đã dùng thẻ, tiết kiệm không ít công sức. Nếu thẻ ở trong tay những người khác, hai bên liều mạng với nhau, chắc cũng phải đánh một lúc lâu."
Tuy được khen là cao thủ nhưng Thâm Uyên chẳng thấy vui gì cả. Cứ tưởng tượng đến cảnh kho vật phẩm tùy thân của cô có giấu hơn hai trăm món trang bị là anh