Trong mắt người ngoài, Tô Thần là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm. Yêu vợ thương gia đình, không dính tai tiếng tình cảm, mỗi lần chụp ảnh với người khác giới hai tay đều nghiêm túc chắp sau lưng.
Rất nhiều người cực kì hâm mộ, không nhịn được chạy tới hỏi Vân Nhàn: "Cô Tô, cô có bí quyết đặc biệt gì đúng không? Tôi cảm thấy ngài Tô yêu cô như yêu chính sinh mạng của anh ấy vậy!"
Vân Nhàn luôn mỉm cười nhẹ, rụt rè trả lời: "Nếu nói có bí quyết gì, thì có lẽ là tôi chưa bao giờ cho anh ấy cơ hội phản bội." Thật ra trong lòng cô thì nghĩ, Tô Thần lo lắng cho cô như thế bởi vì anh lo cho cái mạng nhỏ của anh, dù sao đi nữa hai người họ đã bị cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành buộc vào với nhau.
"Tuyệt quá." Rất nhiều người tỏ ra cực kì hâm mộ.
Vân Nhàn chỉ cười mà không nói.
Từ lúc bắt đầu cô đã biết, hai người đều thích tính toán, khó có khả năng sinh ra thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng nếu Tô Thần đã tìm được cô, chủ động nói muốn kết hôn, vậy hai người về chung nhà, nâng đỡ lẫn nhau, bình thản sống hết cả đời, có lẽ cũng không tồi.
Vân Nhàn vẫn luôn nghĩ rằng giữa hai người không có tình yêu, mãi đến một hôm...
Hôm ấy thời tiết khá đẹp, trời trong không mây, lại là ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của hai người.
Tô Thần đã sắp xếp các hoạt động mừng kỉ niệm hết rồi, bắt đầu từ ăn cơm, xem phim, rồi đến xem kịch.
Ai ngờ kịch vừa diễn được một nửa, trần rạp bắt đầu sụp xuống, mảnh trần rơi lả tả.
Vân Nhàn cảm thán: "Em chẳng cảm thấy ngạc nhiên vì cái vận đen thui của anh chút nào cả." Chỗ nào không chọn lại đi chọn ngay nơi có sự cố để chúc mừng.
Tô Thần: "..."
Khán giả trong rạp cuống quít đứng lên chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại có vài tiếng thét vang lên khiến cho mọi người càng hoảng loạn hơn.
Vân Nhàn quan sát xung quanh, bình tĩnh ngồi im tại chỗ: "Đối với những sự cố lớn kiểu này, nạn nhân thường không chết vì bị đập trúng mà toàn chết vì hoảng loạn dẫm đạp lên nhau."
"Ừm, chờ mọi người đi hết chúng ta hẵng ra ngoài." Tô Thần đồng ý: "Chỉ bị rơi trúng một chút sẽ không sao đâu."
Anh vừa dứt lời thì trần rạp bắt đầu sụp xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Thần vội lao qua che trên người Vân Nhàn.
"Này." Vân Nhàn đẩy Tô Thần, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: "Anh cứu em làm gì? Nếu anh có chuyện gì em cũng không sống được mà."
Trần rạp vẫn cứ tiếp tục sụp xuống, vô số mảnh trần có to có nhỏ rơi rụng xung quanh, khung cảnh rất đồ sộ.
Tô Thần cẩn thận che chở cho Vân Nhàn, giọng nói trầm trầm: "Không đâu, nếu anh chết thì em vẫn có thể sống sót."
Vân Nhàn ngẩn ra.
Tô Thần nói tiếp: "Trừ lúc rời khỏi trò chơi trở lại hiện thực, anh đi xem mắt, nhẫn Tình Cảm Chân Thành trừng phạt anh, nó đổi hiệu ứng tuẫn tình từ hai phía thành một phía. Vốn dĩ anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ anh lại thấy biết ơn... Chỉ cần em bình an không sao hết là được."
Vân Nhàn hơi không được tự nhiên, cô đẩy Tô Thần, ghét bỏ anh: "Anh đang nói bậy bạ cái gì đó? Nói cứ như anh yêu thầm em không bằng."
Tô Thần cười rộ lên: "Anh vốn thích em mà! Nếu không anh thà độc thân chứ không thèm tạm chấp nhận bên em đâu. Dù em giảo hoạt khi tính kế người khác, hoặc cao ngạo khi tranh đua với anh, hay kiêu ngạo khi cậy sủng sinh kiêu, anh đều cảm thấy em rất đáng yêu."
Cậy sủng sinh kiêu... Trong những giây phút như thế này, liệu anh có thể không trêu chọc cô được không vậy?!
Vân Nhàn nghiêm mặt, hỏi: "Anh bị đập trúng đầu à? Cho nên kí ức lộn xộn, nói không lựa lời?"
"Là thật mà." Giọng nói Tô Thần càng ngày càng nhỏ: "Có đôi khi anh lại nghĩ, may mà có cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành ở đây, như vậy anh mới có thể tự thuyết phục bản thân mình rằng vì cặp nhẫn này nên anh mới "Không thể không" chọn em." Nhưng thực ra trong lòng anh biết rõ, anh không phải là người chịu bị uy hiếp, huống chi nhẫn Tình Cảm Chân Thành cũng chỉ là vật chết.
"Vì sao anh không nói với em sớm hơn?" Vân Nhàn không biết miêu tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào nữa.
Tô Thần hừ nhẹ: "Anh tuyệt đối không thừa nhận anh thích một cô nàng lợi hại hơn cả anh! Lòng tự trọng của đàn ông mà, em hiểu không?"
Vân Nhàn lại cảm thấy mình ngứa tay, người này vẫn thèm đòn y như cũ...
"Với lại ai biết liệu em có cậy sủng sinh kiêu, nhân cơ hội leo lên đầu anh hay không? Anh không cho em cơ hội tái oai tác quái đâu!" Tô Thần lẩm bẩm: "Yêu trước sẽ thua, về sau nhất định sẽ rất thảm."
Cậy sủng sinh kiêu đi chết đi! Để yên là anh lại được nước lấn tới đúng không? Gân xanh trên trán Vân Nhàn nhảy tưng tưng, rất muốn cho ai đó một đấm.
Nhưng giọng nói Tô Thần càng ngày càng nhỏ, dần dần không thể nghe rõ nữa: "Lúc cùng chơi trò chơi, hợp tác đào hố người khác, anh cảm thấy rất vui..." Nếu có kiếp sau, anh mong vẫn có thể gặp được cô.
"Này!!" Tiếng gọi nôn nóng của Vân Nhàn vang lên bên tai anh.
Trước khi chìm vào hôn mê, ý nghĩ cuối cùng của Tô Thần là cô chẳng bình tĩnh gì cả, hoàn toàn không có phong thái lão đại của ngày xưa.
--------------------------------
Ý thức của Tô Thần đã tỉnh,