Sau khi việc chia thành quả được quyết định xong, đoàn người của nhân vật chính tiếp tục dùng bữa tối ngon lành của mình.
Kết thúc bữa ăn, mọi người lần lượt về trại của mình, nghỉ ngơi thêm một đêm trong bí cảnh nữa, sáng mai lên đường trở về Kinh Thiên Thương Hội.
“----”
Trong vô tận tinh không.
Lúc này có một mỹ phụ nhân và hai người nha hoàn đang đứng trên một kiện vô hạn pháp bảo đang cấp tốc phi hành tiến về Thiên Phú Vị Diện.
Nếu Tố Tố có mặt ở nơi đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, vì người này chẳng xa lạ gì với Tố Nhi cả.
Đây chính là mẫu thân của Tiểu Tố, đang tiến về vị diện này để nhìn xem chàng rể quý tương lại.
Đưa mắt nhìn về phương hướng của Thiên Phú Vị Diện, mẹ của Tố Nhi vừa phi hành vừa lẩm bẩm:
“Cũng đã lâu rồi không thấy đứa con ham chơi này của mình, không biết dạo này nó có ổn không, có gầy đi chút nào chăng…
Con với chả cái, chẳng lúc nào để người mẫu thân như ta bớt lo mà, vừa mới xuống hạ giới một thời gian, vậy mà đã phải lòng chàng trai Vũ Thiên gì gì đó mất rồi.
Thật là chẳng ra sao mà, làm tấm thân này phải đi xa một chuyến a, lần này gặp mặt Tiểu Tố, nhất định phải giáo huấn nó một trận mới được”.
Ngoài miệng thì nói vậy thôi, chứ thật ra trong lòng mẫu thân của Tố Nhi lúc này, thật sự rất rất muốn gặp con gái lắm rồi.
Nàng càng thêm ra sức thôi động Vô Hạn Pháp Bảo đẩy nhanh tốc độ tiến về Thiên Phú Vị Diện.
Lúc này môt tiểu nha hoàn bên cạnh nàng lên tiếng nói:
“Phu nhân người đã điều khiển pháp bảo hơn hai mươi canh giờ rồi, nếu tiếp tục như thế, thân thể của người sẽ chịu không nổi.
Nếu xảy ra chuyện không hay gì, Ngân Nhi và Diệp Nhi thật sự không đón nhận được lửa giận của gia chủ đâu.
Phu Nhân vào trong nghĩ đi, giao việc này lại cho chúng nha hoàn là được rồi”.
Liếc nhìn hai thiếp thân nha hoàn của mình một cái, mẫu thân của Tố Nhi mới lên tiếng đáp:
“Hai ngươi nghĩ thêm chút nữa đi, ta thôi động pháp bảo này thêm nữa canh giờ, rồi đến lượt các ngươi”.
“Vâng!”
Sau một tiếng khẽ đáp, hai nàng đã lui vào trong, chờ đợi thời gian đến, thay phu nhân điều khiển pháp bảo.
“----”
Trở lại Hoang Mạc Đảo, tại lối vào thứ nhất của bí cảnh, trời mới vừa sáng mọi người đã vội vàng thu lại liều trại, tập chung lại một chỗ chuẩn bị tiến vào trong, quyết chiến cũng đám Phệ Thiên Thần Long kia một lần nữa.
Cái thông báo đến từ Thiên Phú Học Viện, đã làm cho một số tu sĩ dưới Thiên Phú Thánh, cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng suy đi nghĩ lại học việc, cũng lo lắng cho an toàn của bọn họ mà thôi, cuối cùng những người có tu vi thấp cũng đồng ý nghe theo an bài của học viện, tiến vào chậm thu hoạch ít hơn một chút cũng không sao, quan trọng là còn mạng để dùng a.
Đến trưa, dưới sự dẫn đầu của năm vị nguyên lão, bảy cường giả thiên phú tiên của trận chiến, cùng mười vị thiên phú tiên vừa mới đến và hơn năm mươi vị Bán Thiên Phú Tiên.
Đoàn người hơn năm nghìn tu sĩ hùng hùng hổ hổ (tu vi ít nhất từ Thiên Phú Thánh Trở lên) nhanh chân tiến vào bí cảnh.
Quyết tâm tiêu diệt hết đám yên thú tàn bạo kia.
“----”
Trong lúc phe nhân loại đang tập chung người tiến đánh phe Phệ Thiên Thần Long, thì nhóm người của nhân vật chính đã rời khỏi bí cảnh, từ lối vào ở phía tây Hoang Mạc Đảo rồi.
Bây giờ Vũ Thiên cùng mọi người đã trở về Kinh Thiên Thương Hội, an an ổn ổn, thưởng trà ngắm hoa, trong hoa viên của Ái Hoa Tiên Tử…
Chẳng hề hay biết sắp có một cuộc đại chiến sắp nổ ra, hiện tại nhân vật chính vẫn còn đang thuyết phục La Lão không chia thu hoạch theo tỉ lệ năm năm đây.
Hắn quên tính đóa dị hỏa, cái thứ quý giá nhất trong bí cảnh đã sớm rơi vào trong tay của mình rồi, nên nếu như cứ chia như vậy, bản thân hắn sẽ càng thêm chím tiện nghi…
Nhưng cho dù Vũ Thiên đã nói hết lời, ông ấy vẫn một mực không chịu lấy thêm một phần nào, khiến hắn cũng hết cách a.
Trong khi nhân vật chính đang tìm biện pháp để thuyết phục