Nhận được phản hồi từ phụ thân của mình, Tố Tố tiếp tục nói:
“Không, Tiểu công chúa của người không có làm ra việc gì hết, lần này con liên lạc với phụ thân, là muốn cầu cứu người”.
Ông ấy không hiểu gì hết, tiếp tục cất lời hỏi Tiểu Tố:
“Con không xảy ra chuyện gì, cũng không có làm ra truyện động trời gì, thế cần ta giúp đỡ ở điểm nào đây?”
Tố Nhi lúc đã biết vì mình vội quá, nên vẫn chưa kể đầu đuôi mọi chuyện cho phu thân của mình.
Trong mười phút tiếp theo, Tố Nhi đem tình cảnh Thiên Phú Vị Diên sắp đối mặt, nói một lượt cho cha của mình biết.
Nghe xong ông ấy chỉ ôn tồn bảo:
“Tiểu công chúa của ta không cần lo lắng, mẫu con đang trên đường hạ giới một chuyến rồi đó, dựa theo thời gian xuất phát, chắc cũng sắp đến vị diện con đang ở rồi”.
Tố Tố giật mình khi nghe cha mình nói, mẹ sắp giáng lâm Thiên Phú Vị Diện, vội vàng hét lên:
“Mẫu thân, mẫu thân đến chỗ con làm gì vậy phụ thân?”
Ông ấy mỉm cười giảng:
“Thì đến xem con rể tương lai của chúng ta a, nếu không đang yên đang lành mẫu thân con xuống hạ giới làm gì?
Còn đám yêu thú sơ cấp đó, con cứ trực tiếp nhờ mẹ con ra tay là được.
Tiểu công chúa của phụ thân, còn có việc gì hay không?”.
Nghe đến hai chữ con rể, mặt Tố Nhi đã đỏ như quả gấc, có chút ngập ngừng đáp:
“Không, không còn gì nữa thưa cha”
Trong lòng của Tố Tố hiện tại đang rất lo lắng, nàng sợ khi mẫu thân đến đây, biết bản thân vậy mà đã cùng Vũ Thiên xong tu rồi, không biết mẹ phản ứng thế nào a…
Nàng lo lắng mẫu thân của mình giận quá, sẽ làm tổn thương đến nam nhân của mình, tuy đã được song thân cho phép, nhưng Tiểu Tố biết bản thân là nữ nhi của hai tồn tại cũng có tiếng trong Vũ Trụ, chưa cưới sinh vậy mà đã cùng người…
Nhưng lúc đó tình yêu đã lấn áp lý trí của nàng, Tố Tố cũng không hối hận vì đã trao tâm thân xữ nữ của mình cho Vũ Thiên.
Đúng lúc này, chính lời nói tràn đầy yêu thương vô bờ bến của phụ thân, đã kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ:
“Đã không có chuyện gì nữa, nhân tiện con truyền tin về, thì tiểu công chúa nói chuyện cha thêm vài câu nha”.
Tố Nhi không nghĩ nữa, mọi chuyện dù sao cũng đã rồi, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên đi, nhanh chóng hướng phụ thân của mình đáp lời:
“Vâng”.
Trong mật thất, La Lão nghe thấy những lời này, đã ngay lập tức tiến ra ngoài, chuẩn bị thêm cực phẩm linh thạch rồi...!Lão nhân này sợ cuộc nói chuyện của Tiểu Thư và Gia Chủ bị gián đoạn.
Thấy con gái mình đồng ý, ông ấy mới cất tiếng hỏi:
“Dạo này tiểu công chúa của ta có khỏe không? Đi theo La chấp sự học hỏi có quen chưa? Khi nào thì về đây thăm phụ thân?
Đã rất lâu rồi không trông thấy con, ta sắp nhơ con chết mất rồi, phụ thân hối hận vì sao lúc trước đồng ý với mẫu thân con, cho Tiểu Tố của ta đi theo La Lão a”.
Nghe những câu hỏi tràn đầy sự quan tâm đến từ cha mình, Tiểu Tố xúc động trả lời:
“Tiểu công chúa của người khỏe như hùng như tượng nha, con đã quen đi theo La chấp sự học tập rồi, lão nhân gia người rất tốt chỉ dạy con rất nhiều, sau này người hãy cứ yên tâm giao việc chủ trì kinh doanh thương hội cho con.
Còn việc về thăm người thì…
Phụ thân người có thể sắp xếp công việc của mình một thoáng hay không, cũng đã rất lâu rồi, cái gia đình nhỏ của chúng ta đã không có thời gian thật sự dành cho nhau.
Kể từ ngày đến thượng giới cho đến bay giờ, người và mẫu thân đã không còn đưa con ngao du trong Vũ Trụ nữa rồi…”
Nói xong Tố Nhi im lặng chờ đợi câu trả lời đến từ cha mình.
Bỗng chốc Phụ thân của Tiểu Tố rơi vào trong trầm mặt, vì những lời đến từ con gái của mình.
Ông ấy lúc này mới chợt nhận ra, trong những năm nay mình đã thật sự làm tròn trách nhiệm của người cha chưa?
Vì tiền tài, danh vọng, địa vị, quyền lực và chiến lực, chính bản thân mình đã quên mất đi cảm nhận của con gái và đạo lữ.
Suốt những năm nay,