Nghe xong câu trả lời của tam viện trưởng, Độc Cô Vy gật gật đầu tỏ ý mình đã rõ, trong lòng thầm mong:
“Viện quân mau đến a, nếu tiếp tục như thế phe nhân loại không chống đỡ được bao lâu a”.
Lúc này nhị nguyên lão lại lên tiếng:
“Trải qua trận chiến này, mọi người chắc đã mệt rồi, nếu không còn chuyện gì nữa tất cả về nơi nghĩ ngơi của mình, tiếp tục tu luyện đi”.
Nghe vậy, ba vị viện trưởng đã ngay lập tức cáo lui, trở về liều trại của mình, Thảo Vân cũng đi theo sư phụ mình.
Sau đó bốn vị nguyên lão cũng phân biệt trở về phòng của mình trong khu nghĩ ngơi.
“----”
Trong vũ trụ bao la, lúc này phụ thân Tố Nhi cũng đã đuổi kịp pháp bảo phi hành của đạo lữ mình rồi.
Hai thiếp thân nha hoàn của Như Hạ (tên mẹ của Tiểu Tố) thấy gia chủ đến, liền run sợ một hồi a, nếu cả hai không vừa thay phu nhân thôi động pháp bảo, để ông ấy nhìn thấy vợ mình vậy mà… Chắc hai nàng sẻ ăn một trận trách mắng thật lớn rồi…
Hai tiểu cô nương này vội vàng cúi đầu hô:
“Bái kiến gia chủ”
Sau đó mới tiếp tục công việc của mình.
Tố Phong (tên cha của Tố Nhi) gật đầu với hai tiểu nha hoàn một cái, sau đó cũng thu hồi kiện pháp bảo phi hành của mình (vô hạn pháp bảo của ông ấy cao cấp hơn, nên xuất phát sau mà vẫn đuổi kịp), bước lên pháp bảo phi hành của vợ hắn, tiếp đó tiến vào trong tìm phu nhân của mình.
Như Hạ nghe tiếng hô của hai thiếp thân nha hoàn, có chút không tin vào những gì mình nghe thấy, vội tiến ra ngoài xem, nếu hai cái nha đầu này dám đùa mình nhất định phạt nặng một trận.
Nhưng lúc này Như Hạ đã không tin vào mắt mình nửa rồi, phu quân của mình suốt bao năm nay vẫn ở cái vị diện kia, bận rộn với trăm công nghìn việc không một ngày ra khỏi cửa, hôm nay vậy mà…
Mẫu Thân của Tố Nhi lấp bấp nói:
“Chàng, chàng làm sao đuổi theo thiếp rồi?”
Tố Phong vội vàng ôm thật chặt vợ của mình, ghé vào tai nàng nói:
“Hạ Nhị xin lỗi nàng những năm qua nàng chịu khổ rồi, chính tiểu Tố đã để ta nhận ra thời gian qua, ta đã vô tâm thế nào…”
Như Hạ cũng đáp lại phu quân của mình nỉ non nói:
“Thiếp, thiếp không có chịu khổ, chỉ cần được ở bên chàng và con là thiếp hạnh phúc rồi…
Hạ Nhi biết chàng vô số những năm qua, vì cái gia đình nhỏ của chúng ta đã làm rất rất nhiều rồi, thiếp hận bản thân mình tại sao không thể giúp được quá nhiều cho chàng…”
Phụ Thân của Tố Nhi tiếp tục nói vào tai vợ mình:
“Nhưng kể từ giờ nàng hãy yên tâm, ta sẽ đào tạo tâm phúc cho mình, thay ta quản lý công việc của thương hội…
Sau này gia đình nhỏ cũng chúng ta sẽ trở về như lúc chưa đến thượng giới, vui vui vẻ vẻ, hạnh phúc bên nhau ngao du vũ trụ”.
Lúc này những giọt lệ đã tràn ngập khóe mi Như Hạ rồi, tuy nàng không nói, nhưng là nữ nhân, không một ai không muốn nam nhân của mình dành một ít thời gian để quan tâm đến nàng, mái ấm gia đình và con cái cả…
Bây giờ Hạ Nhi càng thêm ra sức ôm phu quân của mình, nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn chàng đã đến bên cuộc đời thiếp, cho thiếp cảm nhận được yêu thương và hạnh phúc, thiếp yêu chàng…”
Tố Phong cũng đáp lời phu nhân của mình:
“Ta cũng yêu nàng, cũng cảm ơn nàng trong vô số năm qua vẫn ở bên cạnh ta, làm hậu phương vững chắc nhất cho cuộc đời ta”.
Sau hai lời cảm ơn này, vạn vạn triệu triệu tinh tú có mặt trong vũ trụ, dường như sáng hẵn lên, chúng nó giống như toát ra vẻ vui mừng, vì chứng kiến một tình yêu chân thành.
Hai người còn đang đứng trên cái phi hành pháp bảo có hình dạng là chiếc xuồng ba lá, bên trên chở theo một gian phòng nghĩ ngơi có hình trái tim màu hồng phần … Nó còn đang xuôi dòng trên dải ngân hà, tất cả những thứ này như càng thêm điểm tô