Sau khi giải quyết đám gà đất chó sành do đại trưởng lão thuê đến xong, tuy trời đã khuya rồi, nhưng Thương Sinh cũng không có nghỉ ngơi, bởi vì bây giờ hắn đang cần có một việc khác quan trọng hơn cần phải làm.
Đó là đi đến gặp Tôn Nho để giao khối Âm Ảnh Song Lưu Thạch, cung cấp chứng cứ cho phụ thân hạ bệ cái tên đại trưởng lão này, đồng thời cũng để lấy lại công bằng cho những hậu bối đã chết do ám thủ của Tôn Quyền.
Rất nhanh chỉ sau mấy phút, Tiểu Thuần đã đến chỗ gia chủ tôn gia rồi, khi biết người đến tìm là Thuần Nhi, mặc dù không biết con mình vì cái gì lại tìm bản thân vào lúc khuya thế.
Nhưng ông ấy vẫn rất vui vẻ và nhanh nhẹn mở ra cửa trại.
Đợi Thương Sinh ngồi xuống xong, Tôn Nho mới lên tiếng hỏi:
“Tiểu Thuần khuya như thế con còn tìm ta, tu luyện xảy ra vấn đề à?”
Nghe phụ thân hỏi vậy, Thuần nhi rất nhanh đáp:
“Không phải, lần này con tìm đến người là để cung cấp chứng cứ giúp người có cớ ra tay diệt sát một chi của đại trưởng lão”.
Nghe những lời này của con trai mình, Gia chủ Tôn gia rất hiểu kỳ hỏi:
“Chứng cứ gì? Lấy ra phụ thân xem một chút”.
Nhận được yêu cầu từ Tôn Nho, Thương Sinh đã lấy ra khối Âm Ảnh Song Lưu Thạch ra đưa cho phụ thân và nói:
“Phụ thân truyền một ít linh lực vào nó, thì hình ảnh và âm thanh mà con lưu lại sẽ được phát ra”.
Tôn Nho đã không chờ được để xem chứng cứ mà con trai mình cung cấp, sau khi nghe tiểu thuần giảng xong, gia chủ Tôn gia đã làm theo hướng dẫn.
Rất nhanh một màn ám sát và đoạn âm thanh đối thoại của nhóm sát thủ đã được khối thạch kia phát ra.
Chứng kiến một màn này xong, Tôn Nho đã khiếp sợ tận cùng với thủ đoạn của đại trưởng lão rồi.
Hắn không ngờ đến vì đối phó con trai của mình và vì chức gia chủ, tên Tôn Quyền kia sẵn sàng bỏ ra tiền của mời cường giả Thiên Phú Tiên đến thích sát.
Sau một lúc chấn kinh, Tôn Nho vội hướng Thương Sinh hỏi:
“Tiểu Thuần con không sao chứ? Đám sát thủ kia đâu rồi, bọn chúng có làm con bị thương không?”
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm lo lắng của phụ thân, nên Hắc Dạ Thương Sinh đáp rất nhanh:
“Con không sao, cũng không có chịu bất kỳ thương tổn nào, bọn sát thủ kia đã bị con giết, đều đã chết hết rồi”.
Nghe nhi tử của mình trả lời xong, Tôn Nho đã ở trạng thái chấn kinh tột cùng rồi, rất là không tin hỏi:
“Tất cả đã chết, làm sao con thực hiện được”.
Trên được đi đến trại của gia chủ Tôn gia, Thương Sinh cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, nên nhận được câu hỏi này hắn trả lời rất nhanh (hắn dựa trên truyền thuyết của Thiên Phú Vị Diện mà biện ra một câu trả lời):
“Thưa phụ thân, thiên phú của hài nhi đã được một vị thần bảo hộ của vị diện này nhìn trúng, vì bảo hộ con an toàn phi thăng người đã cho con ba lần công kích cường đại để phòng thân.
Trong lúc nguy cấp con đã dùng một lần để tiêu diệt đám sát thủ kia rồi”.
Nghe con trai của mình đáp xong, Tôn Nho cũng không có nghi ngờ, ngược lại còn kinh hỷ vạn phận nữa.
Hắn lại một lần nữa không ngờ đến, Tiểu Thuần vậy mà lại được thần nhìn trúng.
Thấy ánh mắt của phụ thân mình hòa hoãn hơn, đồng thời Thương Sinh cũng không muốn ở trên chủ đề này tiếp tục nói nữa.
Lúc này mới hướng gia chủ Tôn gia hỏi:
“Phụ thân hiện tại đã có chứng cứ rồi, ngài định bắt đầu xuống tay từ đâu? Khi nào thì động thủ?”
Nhận được hai câu hỏi liên tiếp của Tiểu Thuần, Tô Nho phẫn nộ cực kỳ nói:
“Cái tên đại trưởng lão lòng lang dạ thú này, để cho hắn sống trên thế gian này thêm một giây một khắc, đều là có lỗi với những tộc nhân đã ngã xuống.
Cho nên phụ thân quyết định, sẽ động thủ ngay trong đêm nay, còn về bắt đầu từ đâu ra tay thì không cần dài dòng, trực tiếp hạ sát là được”.
Nghe Tôn Nho giảng xong, Thương Sinh vẫn