Nhận được câu trả lời này của gia chủ, nhị trưởng lão cũng đành cười khổ theo mà thôi, phải biết rằng đến người có thực lực cường đại nhất trong tộc đã nói thế rồi, thì hắn làm gì được nữa a.
Mấy trưởng lão còn lại cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, tất cả cũng không hiểu được tại sao Tôn Quyền lại có nhiều pháp bảo cao cấp như thế.
Đến cả gia chủ như Tôn Nho cũng chẳng biết tài lực đâu, mà đại trưởng lão mua đến bảy tám cái pháp bảo Tiên Cấp.
Bấy giờ động tỉnh của Tôn gia đã kéo đến rất nhiều ánh mắt của mọi người, thấy thế mọi Tôn Nho và mọi người rất nhanh trở về lều của gia chủ, vì bây giờ Tôn Quyền đã trốn được không còn chuyện gì nữa rồi.
Hắc Diện Thương Sinh lúc này cũng theo chân mọi người về trại của phụ thân mình, vì hắn muốn nghe mọi người định đoạt một chi này tộc nhân trực hệ của đại trưởng lão thế nào.
Một lúc sau, khi về tới trại, chưa kịp đã để tất cả mọi người ngồi xuống, tam trưởng lão đã hướng về Tôn Nho hỏi:
“Gia chủ, tên Tôn Quyền kia đã trốn đi rồi, bây giờ chúng ta nên xử Tôn Ảnh và mọi người liên quan đến đại trưởng lão thế nào?”
Thấy tam trưởng lão đã thay tất cả đặt ra nghi vấn, nên mọi người ở trong trại này cũng không nói gì thêm, yên lặng cố gắng vảnh tai chờ nghe câu trả lời từ gia chủ.
Nhận được câu hỏi từ tam trưởng lão, Tôn Nho cũng không có vội đáp, mà trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng giảng:
“Tôn Quyền kia đã bất nhân với chung ta, nhưng là đồng tộc chúng ta cũng không thể bất nghĩa được.
Tên Tôn Ảnh kia đã trực tiếp ra tay với rất nhiều hậu bối, của các vị trưởng lão có mặt tại đây, thì ta giao cho mọi người tùy tiện xử lý.
Còn một chi trực hệ của đại trưởng lão, thì hãy phế hết tu vi của bọn chúng, trục xuất khỏi Tôn gia, để bọn chúng tự sinh tự diệt đi.
Đây là điểm giới hạn của ta, kêu ta tàn sát đồng tộc, có chút không hạ xuống mệnh lệnh được”.
Thấy tất cả gật đầu tán đồng với cách giải quyết của mình xong, Tôn Nho mới giảng tiếp:
“Nhị trưởng lão, sau này ngươi sẽ lên thay thế vị trí của Tôn Quyền, những trưởng lão khác cũng được cứ thế mà dồn lên một bậc.
Còn về chuyện này mong mọi người cố gắng giữ kín, dù sao đây cũng là chuyện xấu của gia tộc.
Đồng thời ta cũng hướng tất cả xin lỗi và gánh lấy một phần trách nhiệm của chuyện này, cũng xin chia buồn cùng người đã có hậu bối không may trúng phải độc thủ của Tôn Quyền.
Sau khi trở về Tôn Nho ta sẽ hướng các vị Lão Tổ từ đi chức vị gia chủ của mình, vì ta cảm thấy bản thân vẫn chưa hoàn thành tốt trọng trách mà tất cả tộc nhân trong tộc đã giao cho.
Không phải là ta trốn tránh trách nhiệm, chỉ là vì ta thấy với tài đức của mình không đủ đảm đương chức vụ gia chủ này.
Từ đây về sau Tôn Nho ta sẽ biến thành một tên cận về, âm thầm ở trong hư không, hết lòng bảo vệ những hậu nhân xuất sắc của gia tộc, dùng hành động này đến tạ lỗi cùng mọi người”.
Nghe gia chủ nói xong, tất cả mọi người đã cực kỳ chấn kinh rồi, phải biết trong rất nhiều năm qua dưới sự dẫn dắt của Tôn Nho, nên Tôn gia đã phát triển không ngừng, nhưng bây giờ chỉ vì một chuyện này để người đưa ra quyết định từ đi chức vị gia chủ.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người hướng về mình, nhị trưởng lão cũng chỉ biết cười khổ hướng gia chủ can gián:
“Gia chủ mong người suy nghĩ lại, chuyện này thật chất không có liên quan đến ngài, chỉ là do dã tâm của tên Tôn Quyền kia quá lớn mà thôi, ngài không cần phải làm vậy a”.
Nghe thế, Tôn Nho càng thêm thương tâm đáp:
“Làm sao không liên quan, nếu ta chú ý nhiều hơn, chắc chắn sẽ nắm được dị động của đại trưởng lão.
Trước khi bế