Nghe thấy Độc Cô Yên Lan hỏi mình có nhầm không, đại nguyên lão liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới cất tiếng giảng:
“Không nhầm đâu tam viện trưởng, nàng không nhớ đến thông báo của các vị thần bảo hộ vào ba năm trước à?”
Nhận được câu trả lời từ Độc Cô Hân, Yên Lan trong thoáng chốc không nhớ được, ngờ vực hỏi một lần nữa:
“Hân nguyên lão đó là cái thông báo nào vậy?”
Nghe thấy lời này đại nguyên lão thở dài, rồi đáp:
“Haiz Lan viện trưởng chắc là do bận quá nhiều việc của học viện nên không nhớ, ba năm trước tất cả các vị thần bảo hộ đảo trong Thiên Phú Vị Diện đã thông báo rằng:
Trong vòng năm năm tới, không một ai được phép ra tay với thiên tài trẻ tuổi sở hữu từ song tuyệt thiên phú trở lên, nên không các vị ấy sẽ thông qua thiên đạo mà tru sát những kẻ làm trái thông báo này…”
Lúc này Yên Lan đã rơi vào tột cùng của sự ngờ vực rồi, cực kỳ không hiểu nói:
“Như thế thì liên quan gì đến việc, học viện của chúng ta mở ra cấp độ địa ngục trên bốn hình thức khảo hạch dành cho tân viện sinh?”
Nghe thế, Độc Cô Hân cũng không vội trả lời, mà quay sang bên cạnh cầm tách trà lên, uống lấy một ngụm nhỏ, rồi mới lên tiếng giảng:
“Làm sao không liên quan cho được, thông báo này ra chứng minh điều gì viện trưởng có biết không?
Nó chứng minh rằng thời kỳ phi thường đã bắt đầu, trong thời gian này thiên tài có song tuyệt, tam tuyệt thiên phú sẽ không ngừng xuất hiện, nếu không đề thăng độ khó, học viện của chúng ta sẽ không đáp ứng đủ tài nguyên cho viện sinh mới mất.
Hơn nữa dựa vào thông báo này, theo suy đoán của ta, thần đảo ba mươi bảy trong truyền thuyết của Thiên Phú Vị Diện sắp mở ra rồi.
Nếu không tuyển chọn kỹ càng, thì Thiên Phú Học Viện làm sao có vé cạnh tranh trở thành truyền nhân của thần cho được”.
Nghe xong, Độc Cô Yên Lan vẫn còn một vấn đề chưa hiểu, nên nàng hướng về đại nguyên lão thắc mắc thêm một lần nữa:
“Nhưng thần đảo mở ra dành cho Thiên Phú Tiên mà thôi, nó cũng đâu có liên quan gì đến việc chiêu sinh của chúng ta đâu”.
Hiện tại Hân nguyên lão đã cau thật chặt mày của mình lại rồi, có chút không vui vì sự chậm hiểu của cái tam viện trưởng này, sau khi hít thật sâu một hơi, sau đó lên tiếng giảng:
“Ở thời kỳ phi thường này, tốc độ tu luyện của những thiên tài trẻ tuổi cũng được bạo tăng, ta có thế lấy ví dụ cho Hân viện trưởng thấy:
Trong lần chiêu sinh trước, người có tu vi vượt qua khảo hạch để vào học viện là Thiên Phú Vương khi hai mươi tuổi.
Còn bây giờ trong thời kỳ này, không cần nói đâu xa, chỉ cái đệ tử Thảo Vân của ngươi đã có tu vi Thiên Phú Đế rồi, mà còn chỉ có mười bảy tuổi thôi, thực lực vươn tầm vượt trội so với quán quân của lần chiêu sinh trước.
Ta giải thích như vậy tam viện trưởng đã hiểu chưa…”
Kế đó Hân nguyên lão hớp một ngụm trà thêm một lượt nữa, rồi nói tiếp:
“Theo suy đoán của đại nguyên lão ta lần này, trong khảo hạch của học viện thiên tài Thiên Phú Vương, Thiên Phú Đế sẽ đông như kiến, tùy tiện tra xét thôi sẽ thấy một đống, thậm chí có thể xuất hiện cả Đại Thiên Phú Đế trước hai mươi tuổi, vì thế cho nên ta mới đề thăng cực hạn cho khảo hạch lần này.
Và qua mười năm nữa đám người trẻ tuổi này, sẽ đạt đến độ cao mà chúng ta phải ngước nhìn”.
Nghe đại trưởng lão nói tường tận xong, Yên Lan bây giờ đã không còn thắc mắc nữa, cung kính hướng về Độc Cô Hân nói:
“Đại nguyên lão quả thật có tầm nhìn tuyệt hảo, Yên Lan đã minh bạch ý tứ của người, sẽ lập tức cho Cảm Tâm Thố trở lại học viện ngay lập tức, thông tri quyết định của ngài, cho các nguyên lão ở lại an bài khảo hạch”.
Nhận được lời khen từ Lan viện trưởng, Hân nguyên lão khiêm tốn đáp:
“Tam viện trưởng quá khen rồi, đại nguyên lão ta cũng làm theo ghi chép của các nguyên lão nhiệm kỳ trước mà thôi…
Còn về việc khảo hạch, các viện trưởng tự an bài là được.
Thấy Hân nguyên lão đã đồng ý với quyết