Sau một đêm song tu cháy bỏng cùng Uyển Nhi, Vũ Thiên không ở lại Long Tiên Giới quá lâu, khôi phục được một tí hắn đã rời khỏi nơi đó, trả phòng quán trọ tiếp tục lên đường tiến về trung tâm của Đao Hoa Đảo.
Hắn đi đường suốt ba ngày đường cuối cùng cũng sắp đến được nơi mục tiêu.
Lúc sắp rất gần nơi cần đến hắn cũng lấy lệnh bài tông chủ ra treo lên thắt lưng của mình, có một chàng trai trẻ khoảng mười sáu tuổi bất ngờ muốn gia nhập tông môn của Vũ Thiên.
Hắn gọi vội Tiểu Linh ra đánh giá người thiếu niên này rất nhanh tiểu linh đã trả lời:
“ Chủ nhân ngày rất may mắn nha, nhanh cho cậu ấy gia nhập tông môn, tu vi của người này là Thiên Phú Sư 22Lv thiên phú của hắn cũng thất cấp nha”.
Ngay lập tức Vũ Thiên lấy ra Long Tiên Ký, hỏi danh tính của hắn, đề tên đóng dấu của Tông Chủ Ấn vào.
Hắn tên là Long Ngạo Thiên sau khi làm thủ tục gia nhập tông môn xong, Vũ Thiên tươi cười đạo:
“ Ngạo Thiên trên người ngươi có Linh Thạch hay không”.
Thấy vẻ mặt tươi cười pha chút xấu xa của tông chủ mình, Ngạo Thiên có chút đề phòng nhưng cũng thật thà đáp:
“ Trên người đệ tử chỉ có một nghìn hạ phẩm linh thạch, kiếm được trong khoảng thời gian lịch luyện nhờ bán xác một ít yêu thú cũng như dược liệu”
Vũ Thiên cũng không nói nhiều, ngay lập tức bảo hắn giao năm trăm hạ phẩm linh thạch của mình.
Ngạo Thiên cũng không từ chối, lấy từ không gian trữ vật của mình ra đưa cho vị tông chủ này.
Nhận được linh thạc xong hắn lẽ thẳng khí hùng hướng về Ngạo Thiên giảng:
“ Tông môn không muốn người quá ỷ lại vào nó, trên đời này muốn có được thứ gì đều phải trả giá ( thật ra hắn chỉ muốn kiếm linh thạch chuẩn bị ấp thần thú mà thôi)”.
Sau khi nói xong Vũ Thiên ném cho hắn một bản sao Tinh Vân Quyết tiếp tục nói:
“ Đây là tần một trấn tông công pháp của tông môn chúng ta đạt đến Tiên Cấp Thượng Phẩm, hảo hảo mà tu luyện”.
Vũ Thiên cho hắn biết cách có thể học tập công pháp là trích máu lên đó, rồi cũng bắt đầu tiếp tục lên đường.
Ngao Thiên đi sau người tông chủ này chậm chạp không nói nên lời, hắn cũng đã nhỏ máu lên công pháp cũng đã được khắc vào não hải hắn, suy nghĩ duy nhất lúc này là chỉ có năm trăm linh thạch a, mà hắn đã sở hữu được một quyển công pháp mà ngay lúc hắn cường đại nhất chưa chắc có được.
Thật ra Ngạo Thiên không phải là người của Thiên Phú Vị Diện, hắn đến từ một vị diện khác, tại nơi đó hắn là một luyện dược sư thiên tài, có tu vi đỉnh cấp ( tu vi hắn thời đỉnh cao nếu tính theo cấp bậc của Thiên Phú Vị Diện là Bán Thiên Phú Tiên 99Lv), hắn có một kiều thê và một vị huynh đệ kết bái.
Ba người rất thân thiết với nhau cho đến một ngày, hắn luyện chế ra đan dược vấn đỉnh 100Lv phi thăng, Ngao Thiên cho nương tử và huynh đệ mình phục dụng họ cũng đã thăng đến 100Lv ( khi đạt đến 100Lv phải phi thăng trong vòng một trăm năm), nhưng thật chớ trêu thay trong lúc hắn phục dụng đan dược bế quan trùng kích bình cảnh cuối cùng, thì hắn mới biết được huynh đệ và nương tử mình đã sớm có gian tình với nhau.
Trong lúc trùng kích bình cảnh quan trọng nhất, hai người họ đã ra tay đánh lén hắn khiến Ngạo Thiên trọng thương, hắn buộc phải nhảy xuống cấm địa nơi vị diện đó.
Tương đâu hắn đã chết rồi nhưng không ngờ thân thể hắn không còn, nhưng linh hồn hắn được xuyên đến Thiên Phú Vị Diện.
Tâm địa của Ngạo Thiên cũng rất lương thiện, khi đến vị diện này không đoạt xá người khác, mà chiếm đoạt thân thể của một tiểu hài nhi bất hạnh đã mất khi vừa mới sinh ra, giúp cho một đôi phu phụ vui vẻ khi về già, giúp cho hắn cảm nhận được tình thương của ba ba, mụ mụ ( kiếp trước hắn là kẻ mồ côi).
Nhưng niềm vui cũng chẳng được lâu, lúc hắn mười lăm tuổi hai người thân nhất của hắn tại vị diện này cũng rời xa hắn.
Kể từ lúc đó hắn cũng không còn vướng bận nào trên con đường cường giả của mình nữa ( tuy lắm lúc hăn vẫn rất đau buồn), đời này hắn chỉ muốn tại vị diện này phi thăng để tìm đôi cẩu nam nữ kia báo thù.
Thấy hắn chậm chạp đi phía sau, Vũ Thiên nhanh chống thúc dục, Ngạo