Sau một lần phun triều Uyển Nhi cũng có chút mệt rồi, thấy thế Vũ Thiên nằm ngửa người ra, để cho côn thịt chỉ thiên, Phương Uyển cũng hiểu ý hắn lấy tay tách đôi cánh hoa của mình ra, nhắm chuẩn vị trí ngồi lên tiểu huynh đệ của Vũ Thiên:
“Ót”
Một cái, côn thịt đã đâm vào tận cùng nơi âm động của nàng rồi, hai người tiếp tục song tu với từ thế cưỡi ngựa xem hoa, nàng không ngừng nhúng trên trên người Vũ Thiên, mang lại sự sướng khoái cho cả hai, từng âm thanh dụ người vẫn liên tục vang lên:
“ưm a ưm a
Thật sướng, thật kích thích
Tư thế này ngày càng tuyệt chàng ơi”.
Hai tay Vũ Thiên lúc này đang nắm lấy đôi gò bòng đào của nàng không ngừng xoa bóp, biến chúng thành muôn hình vạn trạng.
Nàng nhúng ngày càng nhanh hơn, cùng với đó là những âm thanh rên rỉ đứt quản của mình
“ ư..
ư.
A a, thiếp thiếp ra nữa rồi”.
Hai mắt nàng lim dim cảm nhận sự sướng khoái, trong lần lên mây thứ hai này.
Sau một lúc lúc để nàng tự do, Vũ Thiên lúc này cũng giành lại sự chủ động cho bản thân mình.
Trong tư thế kết hợp, hắn để nàng nằm xuống thãm cỏ, chuyển từ tư thế cưới ngựa xem hoa sang tư thế song tu võ sò.
Vũ Thiên cũng càng ra sức hơn trong việc cho côn thịt của mình ra vào u cốc của Uyển Nhi, tiếng va chạm da thịt lúc này vang lên một cách dồn dập:
“ Phạch Phạch Phạch Phạch
Bạch Bạch, Phập Phập”
Cùng với đó là tiếng rên mỏi lúc càng nhanh của Uyển Nhi:
“ ưm ưm ưm ưm
Chết thiếp, làm chết thiếp đi chàng ơi
A a á á, ư ư”
“ Chùn chụt, chùn chụt”
Trong tư thế này, Vũ Thiên cũng không quên trao cho nàng thêm một nụ hôn thật sâu nữa.
Vũ Thiên Và Uyển Nhi lai cùng nhau chuyển sang tư thế song tu trộm yêu, tiểu huynh đệ của hắn vẫn tiếp tục công việc cần mẫn của mình, không ngừng ra vào âm động của nàng.
“ Bạch bạch bạch
Ơ a ơ a, ưm a, ưm a
Ư ư, a a
Á á
Thiếp sướng, làm thiếp sướng nữa nữa lên chàng ơi
Ta cũng vậy, Uyển Nhi của ta ngày càng hấp dẫn và dâm dục nha.
Một mặt dâm dục này của thiếp chỉ có mình chàng được thấy mà thôi”.
Những âm thanh dâm dị đầy vẻ dụ người này cứ liên tục vang lên trong Long Tiên Giới suốt ba mươi sáu canh giờ.
Cuối cùng sau một lần tưới tiêu tràn ngập cho u cốc của Uyển Nhi.
Hai người cũng đã ngừng lại, lần này là do linh hồn Phương Uyển không còn chịu được nữa rồi.
Tuy tiểu huynh đệ của mình vẫn còn chút chưa được vừa lòng lắm, nhưng thấy sắc mặt đầy mệt mỏi của nàng Vũ Thiên cũng đành thôi.
Hắn nằm cạnh nàng một tí, dành cho nàng không ít lời yêu thương, chờ đến lút linh hồn này đỡ hơn một chút cả hai mới cũng nhau rời khỏi Long Tiên Giới.
Trở lại căn phòng, mà Kinh Thiên Thương Hội an bài cho Uyển Nhi.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã có một tiểu nha hoàn hét ầm lên rồi:
“ Vũ Thiên công tử và Uyển Nhi cô nương cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi, La Chấp Sự cùng Ái Hoa Tiên Tử và Tố Tố cô nương, đã chờ hai người các vị suốt hai hôm nay rồi”.
Nói xong tiểu nha hoàn này dẫn đường, cho hai người Phương Uyển đến một phòng khách xa hoa, ba người La Lão đã ngồi đợi sẳn ở trong đó.
Thấy Vũ Thiên và Uyển Nhi cùng nắm tay đi vào, La chấp sự đã lên tiếng chêu trọc hai người:
“ Đúng là tuổi trẻ sinh lực tràn đầy nha, tận ba ngày”.
Là một người sống lâu năm như La chấp sự, không lẽ chẳng biết ba ngày nay hai người trẻ tuổi này biến mất là để làm gì, Ái Hoa Tiên Tử cũng che miệng cười duyên, chỉ có Tố Tố chưa trải sự đời, là không hiểu ý tứ trong lời nói của La Lão…
Nghe được lời nói của La tiền bối, Phương Uyển đã đỏ bừng mặt trốn sau lưng Vũ Thiên rồi, hắn lúc này cũng chỉ biết mỉm cười lên tiếng đáp lời La chấp sự:
“ Tiền bối đừng trêu trọc hai người vãn