Thấy trời cũng đã tối rồi Vũ Thiên cũng đành ngồi lại tại phòng khách, sau một buổi ăn tối, hắn cùng Uyển Nhi trở lại căn phòng mà Kinh Thiên Thương Hội an bài cho hai người bọn họ.
Đêm nay cả hai đều không ngủ được, rất mong chờ ngày mai sẽ được so chiêu cùng những thiên tài của các tộc khác.
Bỗng Phương Uyển lên tiếng nói với Vũ Thiên:
“ Ngày mai sau khi chàng thi đấu cá nhân một đấu một xong, cùng thiếp thi đấu đạo lữ hai đối hai nhé ( là người sở hữu lôi hệ thiên phú nàng cũng là một người ưa thích chiến đấu không kém gì Ái Hoa Tiên Tử)”.
Vũ Thiên trả lời nàng:
“ Được, ngày mai ta nhất định sẽ thi đấu cùng muội”.
Cả hai cứ trong tâm trạng rạo rực chờ mong, đến tận canh ba hai người mới có thể chợp mắt.
Rất nhanh trời cũng đã sáng, hai người Phương Uyển sau khi vệ sinh cá nhân và dùng bửa sáng do Kinh Thiên Thương Hội chuẩn bị, sau đó sẽ tiến về đấu tràng.
Ái Hoa Tiên Tử để lại thương hội cho La chấp sự quản lý, còn bản thân mình thì cùng Vũ Thiên, Uyển Nhi và Tố Tố đi đến Hoang Vu Đại Đấu Tràng.
Tuy được truyền tống đến Hoang Mạc Đảo đã không ít ngày, nhưng đa phần thời gian Vũ Thiên và Uyển Nhi vẫn chưa cất một bước nào rời khỏi Kinh Thiên Thương Hội.
Cảnh tượng khi ra khỏi thương hội làm cho hai người Phương Uyển không khỏi giật mình, vì dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, mà nơi đây vẫn có được một tòa thành xa hoa lộng lẫy, dòng người tấp nập.
Thấy nét mặt mộng bức của hai người tuổi trẻ phía sau ( lúc này tiên tử cùng Tố Tố đi phía trước, hai người Vũ Thiên nắm tay đi phía sau), Ái Hoa Tiên Tử lên tiếng giảng:
“ Nơi chúng ta đang đặt chân hiện tại là Hoang Vu Thành, nó được xây trên một cái ốc đảo ( một trong mười phần trăm hiếm hoi diện tích của hòn đảo không phải là hoang mạc)”.
Nghe tiên tử nói, Uyển Nhi và Vũ Thiên cũng đã hiểu hơn, dưới sự dẫn đường của Ái Hoa Tiên Tử, rất nhanh sau nửa canh giờ đi đường, bọn họ đã đến được Hoang Vu Đại Đấu Tràng.
Khi đến nơi này ba người tuổi trẻ có chút vỡ mộng, vì trong tưởng tượng của bọn họ nó phải to lớn lắm a, nhưng đập vào mắt ba người tuổi trẻ lúc này chỉ là một tòa lầu các, cao hai tầng rộng khoảng ba mươi mét vuông.
Tố Tố ngay lập tức lên tiếng hỏi Tiên Tử:
“ Ái Hoa Tiên Tử người chắc chắn là đưa chúng ta đến đúng chỗ không vậy”
Ái Hoa che miệng cười duyên đáp:
“ Không nhầm đâu, vào trong rồi sẽ rõ”.
Vào trong nơi này, Vũ Thiên nhanh chóng nhìn thấy một tiểu cô nương rất là khả ái đang đứng trong quầy, ghi ghi chép chép cái gì đó, cùng với hai ông lão đang nhắm mắt dưỡng thần, đang đứng chặn tại cầu thang thông với tầng hai.
Nghe tiếng có người bước vào, tiểu cô nương này ngay lập tức ngẩng đầu lên, thấy người đến là Ái Hoa Tiên Tử, cô nương tại quầy này không khỏi vui mừng nói:
“ Ái Hoa Thách Đấu Đấu Sĩ người lại đến Hoang Vu Đại Đấu Tràng thi đấu à, lần này còn mang theo người mới đến nữa nha”.
Nghe thấy bốn chữ Thách Đấu Đấu Sĩ, ba người Uyển Nhi, Vũ Thiên, Tố Tố ngay lập tức dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn xem vị tiên tử này, dù đã có nghe qua La chấp sự nói vị tiên tử tỷ tỷ này đây rất yêu thích chiến đấu, nhưng đánh chết bọn họ cũng không ngờ rằng nàng đã đạt đến trình độ cao nhất của đấu sĩ tại Hoang Vu Đại Đấu Tràng.
Ái Hoa không thèm để ý tới ánh mắt của ba người trẻ tuổi này, hướng tiểu cô nương trong quầy nói:
“ Lần này ta không phải đến để chiến đấu, mà là dắt ba người tiểu hữu trẻ tuổi này đến đây vận động chân tay một chút, Tiểu Mộng Mộng mau giúp ta làm thủ tục đăng ký cho ba người bọn họ”.
Việc đăng ký hoàn thành rất nhanh, sau khi giao nộp phí chế tạo huy hiệu đấu sĩ năm trăm linh thạch, bọn họ được Ái Hoa Tiên Tữ dẫn lên lầu hai, hai lão nhân đứng cạnh cầu thang cũng