Nghe lão nhân ấy nói xong Vũ Thiên và Tố Tố vẫn còn rất nghi ngờ, vì cả hai đều không hiểu tại sao ông ấy lại dùng nó chỉ để đổi một chuyện, mà đối với nhân vật chính và Tố Nhi có thể nói là dể như trở bàn tay.
Thấy vẻ ngờ vực trên khuôn mặt của hai thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, vị tiền bối này lại tiếp tục lên tiếng giảng giải:
“Thật ra cỗ bính cảnh này trước đây vô số năm, là nơi cất giấu tài nguyên tu luyện khổng lồ của tộc ta (bảo khố), nhưng phú quý luôn là nguồn cơn của tai họa.
Gia tộc chúng ta ở lúc đó có thể nói là giàu có nhất Vị Diện, cường giả thủ hộ tầng tầng lớp lớp…
Nhưng sống dưới vinh hoa phú quý đã làm cho tộc nhân của ta không còn nhân tính nữa, bọn họ mượn nhờ danh tiếng của gia tộc, làm đủ mọi chuyện ác (cướp đốt giết hiếp) tán tận lương tâm, khiến ức vạn sinh linh hoán hận.
Gia chú lúc bấy giờ cũng chỉ một lòng bế quan, trùng kích bình cảnh đột phá Thiên Phú Tiên, đến khi ông ấy phát hiện ra, thì toàn bộ vị diện đã động thủ với gia tộc ta rồi.
Trước thế công như vũ bảo của gần như tất cả sinh linh trong vị diện, gia tộc chúng ta rất nhanh thất thủ, thấy tình cảnh không thể cứu vãn nữa rồi, gia chủ của tộc ta tại thời điểm đó đã hy sinh toàn bộ một thân tu vi của mình, để biến khu vực chứa bảo khố thành bí cảnh, đồng thời thi triển ra thần thông bắt năm nghìn con Phệ Thiên Thần Long thú thả vào đó, dùng da của một con Thần Long thất cấp khắc lại đường đi và cảm bẩy trong đó sau cùng ông ấy xé nát không gian đưa một số tộc nhân ưu tú may mắn sống xót rời đi”.
Trên mặt lão nhân xuất hiện nét bi thương tiếp tục nói:
“Sau khi được gia chủ đưa ra khỏi gia tộc, tổ tiên của ta vẫn luôn luôn bị mọi người điên cuồng truy sát, mãi cho đến một nghìn năm sau bọn họ mới dám quay lại hòn đảo này chờ đợi bí cảnh mở ra, để tiến vào bảo khố dùng số tư nguyên trong đó xây dựng lại gia tộc.
Nhưng người tính không bằng trời tính a, chắc cùng là do thiên đạo trừng phạt, qua không biết bao nhiêu đời, mọi đứa trẻ trong tộc ta khi mười sáu tuổi thức tỉnh thiên phú, đều không có một ai vượt qua được tam cấp.
Mãi cho đến Nhã Nhi mười sau tuổi thức tỉnh được thiên phú ngũ cấp, tộc ta mới thấy được hy vọng một lần nữa quật khỏi.
Nhưng ông trời lại một lần nữa trêu nhân a, bí cảnh lại hiện ra khi cháu ta mới đạt tu vi Đại Thiên Phú Sư, với chút công lực này của nó cho dù dùng bản đồ của tộc tiến vào trong đó, cũng chỉ là đi nộp mạng mà thôi và trong gia tộc của lão phu cũng không một ai có tu vi vượt qua Thiên Phú Đế…
Nên khi lão già ta đến đây, cả gia tộc đã thống nhất ý kiến với nhau, dùng nó để trao đổi với Kinh Thiên Thương Hội một tương lai tốt hơn cho Nhã Nhã”.
Nghe đến đây Vũ Thiên cũng đã bảy phần tin những gì lão nhân ấy nói là sự thật rồi, nhân vật chính nháy mắt ra hiệu với Tố Nhi, nàng rất nhanh đã hiểu ý hắn hướng về ông ấy nói:
“Được, chuyện này Tố Tố thay mặt Kinh Thiên Thương Hội đáp ứng với người…”
Nghe được tiếng đồng ý của người đại diện thương hội, vị lão nhân ấy ngay lập tức lấy ra một tấm da đưa cho Tố Nhi, sau đó để Nhã Nhã ở lại, còn phần mình thì dứt khoát xoay người rời đi, mà không dám quay người nhìn cháu mình thêm một chút nào cả (ông ấy sợ một chút yếu lòng của bản thân, có thể sẽ làm mất đi cơ hội thăng tiến của Nhã Nhi mất).
Sau khi người lão nhân này rời đi, công việc cứu trợ lại được tiếp tục, từng nhóm từng nhóm năm trăm người lần lượt tiến vào quán trọ.
“----”
Tại một nơi xa xôi trong vũ trụ lúc này có một nhóm hai mươi tên hắc y nhân đang truy sát một đôi