Thêm tám canh giờ nữa trôi qua, lúc này nhân vật chính cũng đã ở trong mật thất được mười bảy canh giờ rời.
Hai mắt Vũ Thiên đang khép hờ bất chợt mở ra, sau đó lẩm bẩm:
“Cuối cùng ta cũng đã giác tỉnh xong, thêm một kỹ năng nữa cho thiên phú băng hệ rồi”.
Trong khoảng thời gian này, vì quá chán nản lên Tiểu Loli đã chui vào người của chủ nhân mình mất dạng rồi, cảm nhận được Vũ Thiên đã hoàn thành việc giác tỉnh, tiểu nha đầu mới ló mặt ra, bay một vòng rồi mới chịu ngồi ngay ngắn tại bờ vai của hắn, mở cái miệng phúng phính đáng yêu vô cùng của mình cất lời:
“Hơ hơ người ta đang mơ đẹp nha, chủ nhân lại làm Tiểu Linh thức giấc ngay lúc này, thật là đáng ghét quá a…”
“Được rồi, được rồi ta xin lỗi có được chưa, mau mau nói cho ta về kỹ năng mới đi”.
Nhân vật chính nhận sai về mình không chấp nhất với Tiểu Loli.
Giọng điệu của tiểu nha đầu, hình như chưa muốn bỏ qua chuyện này, những vẫn cung cho Vũ Thiên về những gì hắn yêu cầu:
“Đệ Tứ Kỹ Năng của chủ nhân có tên là < Đấu Trường Băng Giá >
Khi thi triễn ra kỹ năng này, đối thủ của ngài sẽ bị cưỡng chế đưa vào băng đấu trường do ngài tạo ra (Diện tích ba mươi mét), trong cùng tu vi không thể nào thoát khỏi cho đến khi chủ nhân triệt hồi kỹ năng hoặc một trong hai chiến bại (Cưỡng chế 1 VS 1).
Tại nơi đây cho phép tất cả các kỹ năng băng hệ của ký chủ bỏ qua tất cả phòng ngự pháp bảo của đối phương, gia tăng thêm mười phần trăm sức sát thương trên mỗi pháo bảo mà đối thủ đang trang bị.
Diện tích đấu trường sẽ giảm một nửa khi kỹ năng được kích phát cùng lĩnh vực, đồng thời sát thương gia tăng cũng được gấp đôi cơ số (mười phần trăm thành hai mươi phần trăm).
Hiệu ứng bị động của kỹ năng này có tên là Băng Phá: giúp tất cả kỹ năng của thiên phú Tuyết Băng Lãnh Hàn có được ba phần trăm trực tiếp phá nát pháp bảo trên người đối phương”.
Nghe Tiểu Loli nói xong về đệ tứ kỹ năng băng hệ, Vũ Thiên đã ngay lập tức lăng đùng ra ngủ rồi, hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, mười bảy canh giờ qua, tinh khí thần của nhân vật chính đã gần như cạn kiệt rồi, chỉ có chấp niệm cường đại chèo chống hắn kiên trì đến bây giờ.
Lúc này trên khóe môi của Vũ Thiên vẫn còn lưu lại một nụ cười thỏa mãn, vì công sức của bản thân mình bỏ ra, đã giúp hắn có được hai cái đệ tứ kỹ năng vô khủng bố cho hai cái thiên phú cửu cấp.
“---”
Trở lại Thiên Phú Học Viện, Mỹ Dung thấy sư phụ mình vui vẻ như vậy, vội vàng lên tiếng hỏi:
“Thiên Phú mới thức tỉnh của đồ nhi tốt lắm sao, mà ngài lại mừng ra mặt thế kia a?”
Độc Cô Tuyệt càng cười to hơn rồi mới lên tiếng trả lời:
“Tốt, rất tốt, phi thường tốt, Dung Nhi để ta cho con biết hai câu nói mà người trong thiên hạ ví von về thiên phú thứ hai của con.
Ma Liêm vừa hiện (ý chỉ Thiên Phú Tử Thần Ma Liêm) sinh linh đồ thán, không ai địch lại.
Kiếm Thần không xuất (ý chỉ Thiên Phú Độc Cô Kiếm Thần) ai dám tranh phong”.
Âu Dương Thảo Vân ở một bên nghe cuộc trò chuyện của sư thúc mình và Tiểu Dung không khỏi khiếp sợ vô cùng.
Nghe sự phụ của mình nói xong, Sát Mỹ Dung đã kích động vô cùng, vội vàng hỏi tiếp:
“Ý của người là thiên phú này của con, sánh ngang thiên phú Độc Cô Kiếm Thần của Thảo Vân tỷ”.
Độc Cô Tuyệt gật gật đầu, sau đó mặt nghiêm lại giảng:
“Đúng vậy hai cái thiên phú này có thể nói là một chính một mười đi, nhưng Dung Nhi có một điều ta nhất định phải nói với con.
Tuy Thiên Phú Vị Diện là một nơi tàn khóc, sinh mạng có thể nói là thứ không có giá trị nhất.
Nhưng ta mong con, có thể tha được cho người thì nên tha, không nên lạm sát sinh linh vô tội quá nhiều.
Vì nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, con đường tu luyện của chúng ta là không có điểm