Tiền bối ngài nhìn xem, trong ánh mắt của lũ Phệ Thiên Thần Long này không có sát ý…
Nghe nhân vật chính nói sư vậy, bốn vị cung phụng lập tức tỏa thần thức của mình ra một vòng, sau khi xem xét mới chật nhận ra lũ yêu thú này quả thực không muốn tổn thương bọn họ.
Tố Nhi lúc này mới cất tiếng hỏi:
“Bây giờ phải làm sao đây Vũ Thiên ca? Chúng ta không thể mãi ở một chổ mà không tiến lên được”.
Suy nghĩ một lúc, nhân vật chính mới nói:
“Mọi người gần nhau lại một chút, tiểu bối sẽ tỏa ra khí tức của dị hỏa dọa bọn chúng lui, chúng ta từ từ tiến lên vậy, dù sao yêu thú vẫn là sinh mạng, nếu lạm sát quá mức đến sau này con cháu của chúng ta sẽ không còn có yêu thú kỹ năng thạch mà hấp thu nữa”.
Nghe được những lời này của hắn, La chấp sự lập tức cất lời khen ngợi:
“Không ngờ Vũ Thiên tiểu hữu, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tâm tư bật này rồi”.
Bốn vị cung phụng cũng gật đầu tán dương.
Nghe theo lời của nhân vật chính, mọi người ngay lập tức thu hẹp khoảng cách với nhau, Vũ Thiên lúc này cũng vận dụng dị hỏa của mình, tao ra một cái hộ tráo bao cả đoàn người lại.
Cảm thấy khí tức nguy hiểm của Tuyết Diễm Liên Hoa, đám Phệ Thiên Thần Long đã lùi lại, mở rộng hơn phạm vi bao vây, nhóm người của Vũ Thiên cứ như vậy mà từ từ tiến lên.
Một cảnh tượng vô cùng hi hữu cứ thể mà diễn ra, đoàn người của nhân vật chính vẫn cứ như thế tiến về phía trước, đám yêu thú thì vẫn phân ra tứ phía bao vây họ lại…
Mãi cho đến khi trời tối, đoàn người và đám yêu thú vẫn cứ như thế giằng co với nhau…
Bất đắc dĩ Vũ Thiên cùng La Chấp Sự, Tố Tố, Uyển Nhi, Cơ Hạ, Siêu Phàm, Ái Hoa Tiên Tử và bốn vị cung phụng cường giả phải lựa một chổ chống dựng trại nghĩ qua đêm nay vậy, dù sao bây giờ trời cũng đã tối rồi, mà bọn họ vẫn chưa tiến thêm được bao xa từ lúc đám yêu thú này xuất hiện.
Mọi người sau đó chuẩn bị bữa tối, sau khi ăn uống rồi nghĩ ngơi, còn đám yêu thú này để mai tìm cách khác vậy.
Trong lúc dùng bữa, có một vị cung phụng hậm hực nói:
“Thật là tức chết người mà, nếu trong bí cảnh này không thể phá không gian, cũng như bầy yêu thú này không có địch ý, ta đã một chiêu hạ sát chúng rồi, chứ không để như bây giờ, tốc độ tiến sâu vào bí cảnh rất là chậm a”.
Nghe vậy Ái Hoa Tiên Tử mới lên tiếng:
“Đại cung phụng ngài bớt giận (ông ấy tên Mộ Dung Trần), chúng ta dùng bữa nghĩ ngơi trước đã, dù sao mọi người cũng đã tiến vào bí cảnh trước một hôm, nên chúng ta cũng không phải gấp gáp khám phá bí cảnh”.
Bữa tối đã xong, tất cả mọi người đã phân biệt tiến vào liều trại của mình, chỉ tội cho nhân vật chính phải ngồi ở trung tâm không ngừng dùng dị hỏa của bản thân bảo vệ cho đoàn người trong lúc ngủ.
“---”
Khi những ánh nắng bình minh bắt đầu chiếu sáng tại Thiên Phú Vị Diện, ở phía đông của Hoang Mạc Đảo đã cấp tốc thu lại liều chạy của mình chuẩn bị tiến vào bí cảnh, một số tán tu còn trực tiếp hơn, đốt bỏ hay vứa bỏ chúng luôn.
Một lúc sau vô số tu sĩ, có mọi cảnh giới tu vi, đã nhưng một con sông người theo lối vào thứ nhất tiến vào bí cảnh…
Nhưng nhóm người xông vào đầu tiên, đã kêu la thảm thiết rồi… Bởi về không ít kẻ đã dẩm phải trận pháp ẩn và cơ qua cạm bẩy của bí cảnh.
Lúc này, từng cái từng cái Hỏa Thạch to đùng rơi xuống từ trên đỉnh núi, kẻ có tu vi dưới Đại Thiên Phú Đế sẽ lập tức mất mạng nếu như để bị trúng.
Một phía khác thì một trận mưa băng tuyệt đột ngột quét qua, khiến đoàn người tiến vào đầu tiên có thêm không ít khối băng điêu, tu vi dưới Thiên Phú Vương tất cả đã bị diệt sát rồi.
Một số tên khác thì loạt vào trận pháp, bị vô số phong nhận cắt thành mảnh vụn, hoặc là bị khí độc ăn mòn cơ thể dẫn đến bỏ mình.
Cảnh tượng lúc này có thể nói là thảm khốc vô cùng, máu của những người bỏ mạng tại nơi đây đã tạo thành một con sông nhỏ rồi.
Một số tu sĩ tâm cảnh không vững đã hét loạn lên rồi:
“Thật đã sợ, bí cảnh này hung hiểm như vậy, ta không, không khám phá nữa đâu…”
Sau đó chạy vội rời khỏi nơi này.
Thấy được