Từ một việc làm này của Tôn Nho, Thương Sinh mới biết được chủ nhân củ của cỗ thân thể này có một người phụ thân tuyệt vời thế nào.
Nước mắt đã bắt đầu ứa ra trong mắt hắn rồi, từng là một vị đế tôn cao cao tại thượng, Hắc Diện từ lâu đã quên mất hai chữ tình thân rồi, nhưng giờ phút này nước mắt của hắn đã rơi, rơi vì sự hết lòng vì con cái của phụ mẫu trong thiên hạ.
Hắn cũng không từ chối nhận Tiên Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo Càn Khôn Chung nữa… Tuy đối với hắn đây cũng không là thứ quý giá gì, trong mắt hắn nó chỉ là một đóng sắt vụn mà thôi.
Nhưng trong lòng thương sinh lúc này, nó là vô giá, vì đây là thứ đại diện cho sư yêu thương vô bờ bến của người phụ thân dành cho con trai của mình.
Hắn tự phát thề trong tâm rằng:
“Thương Sinh ta sẽ quyết tâm bảo vệ những thứ này, cho dù phải bỏ ra đại giới thế nào.
Âm Tà có lẽ ta cũng phải cảm ơn ngươi một phần, đã cho ta lần nữa cảm ngộ thương sinh, giúp ta triệt để minh ngộ, một kiếp này tu vi của ta nhất định sẽ vượt qua cảnh giới đế tôn.
Ta sẽ tính từng món nợ nần với Âm Tà Đế Tôn ngươi và Vô Pháp Đế Tôn”.
Thấy con trai của mình đã chịu nhận pháp bảo rồi, Tôn Nho để lại một câu rồi rời đi:
“Con cố gắng tu luyện, phụ thân đi trước”.
Nhìn theo bóng lưng của ông ấy, Thương Sinh lẩm bẩm:
“Đợi chuyến đi này kết thúc, ta phải tìm cách giúp ông ấy đột phá Thiên Phú Tiên mới được.
Thiên Đạo đã an bài cho ta cuộc sống mới, một kiếp này ta nhất định phải không để bất kỳ người thân nào của bản thân ta rời xa nữa”.
“----”
Lúc này Cảm Tâm Thố cũng đã về đến Thiên Phú Học Viện rồi, sau đó nó lại chạy vội đến nơi bế quan của các nguyên lão.
Con thỏ ngọc này còn cách mật thất của mấy vị nguyên lão khoảng năm trăm mét, thì đã bị một lão phu nhân túm lấy hai tai rồi (Đây là đại nguyên lão của học viện Độc Cô Hân, nàng đang thấy chán định ra ngoài dạo một vòng thì lại thấy Cảm Tâm Thố, nên đinh trêu nó một chút):
“Tâm Nhi ngươi không ở bên Yên Lan, lại chay lung tung đến chỗ chúng ta ăn trôm linh thạch à?”
Nghe những lời này, đôi mắt hồng phấn của thỏ ngọc đã ngập nước rồi, ra vẻ ủy khuất vô cùng, dùng chi trước chỉ thứ mình đang ngậm trong miệng.
Lúc này Hân Lão mới chú ý đến khối truyền âm thạch, sau khi nghe được nội dung bên trong, đại nguyên lão ngay lập tức cau mày lại, gắt giọng hét lên:
“Con thỏ ngọc nhà ngươi, đến cùng là có chuyện gì, mau mở miệng ra nói chuyện cho ta, (Nàng làm sao không gấp được, Độc Cô Hân rất hiểu tính cách của Yên Lan, không có chuyện gấp vị tam viện trưởng này sẽ không thỉnh tất cả các nguyên lão rời học viện)”.
Cảm Tâm Thố lúc này đã rất sợ hãi rồi, vì đây là lần đầu nó thấy đại nguyên lão giận như vậy, run giọng trả lời:
“Tâm nhi không biết nha!”.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của con thỏ ngọc này, Độc Cô Hân phải kiềm chế dữ lắm mới không một tát đập chết nó, rồi lại hét ầm lên:
“Đến tột cùng con thỏ ăn ai ngươi biết cái gì? Ngươi thử nói không biết một lần nữa, xem ta có đem ngươi đi nướng hay không”.
Cảm Tâm Thố sợ đến mức dựng hết lông tơ, vội vã đáp lời:
“Tâm Nhi chỉ biết chủ nhân đang ở Hoang Mạc Đảo khám phá bí cảnh mà thôi, còn những vấn đề khác người đi đến đó rồi sẽ rõ a”.
Nghe xong, Hân Lão đã hiểu con thỏ vô dụng này không cung cấp được thông tin hữu dụng nào rồi.
Vội lấy một túi thú sủng ra ném Cảm Linh Thố vào trong, rời mới phá không đi thông tri những nguyên lão khác, để họ cùng mình tiến đến Hoang Mạc Đảo một chuyến.
“----”
Trở lại với nhóm người của Vũ Thiên, trong thời gian này dưới sự dẫn đường của Tử Điệp bọn họ đã kiếm được không ít dược liệu cao cấp rồi.
Lúc này trong lòng Tố Nhi lo lắng vạn phần (Vì sợ bản thân không hoàn thành