Không nghĩ vu vơ nữa, hấp thu di hỏa xong hắn cùng hai nàng đã không còn cảm hứng song tu nữa, rồi cả ba ôm nhau ngủ một giấc thật ngon…
Sáng ngày hôm sau, khi đã mặc lại y phục chỉnh tề xong, bọn họ mới rời khỏi Long Tiên Giới, trở lại bí cảnh.
Vừa ra khỏi giới diện đó một mùi thơm đã xông thăng vào mũi ba người rồi, thì ra Cơ Hạ đã sớm chuẩn bị hoàn tất cho bữa sáng rồi.
Thấy Vũ Thiên, Tố Tố và Phương Uyển lúc này có chút mệt sau khi luyện hóa dị hỏa, Ái Hoa Tiên Tử mới lên tiếng gọi:
“Mỹ thực đã chuẩn bị xong rồi, cả ba mau đến đây dùng bữa…”
Nhìn thấy những món ăn ngon được dọn ra sẵn, nhân vật chính và hai nữ nhân của mình đã chạy vội đến rồi, bọn họ thật có chút đói, vì từ lúc luyện hóa dị hỏa từ ngày hôm qua đến bây giờ có thứ gì vào bụng đâu.
Khi đoàn người đã tập chung đầy đủ, tất cả bắt đầu vui vui vẻ vẻ, cùng nhau thưởng thức bữa sáng ngon lạnh này.
Cũng không quên bàn tán với nhau về những thu hoạch đạt được trong bí cảnh lần này.
Trong lúc mọi người đang ăn, Tiểu Nha đầu Tiểu Linh chỉ có thể uất ức mà bay lòng vòng thôi… Thầm mắng trong lòng:
“Ngọa tào hệ thống! sau ngươi không nhanh nhanh tăng cấp đi a, ngươi thăng cấp ta mới có thật thể, nhưng thế ta mơi ăn nghèo chủ nhân được”.
Mắng xong, Tiểu Loli tiếp tục bay tới bay lui, cho mọi người dùng xong bữa sáng, bỗng nhiên Tiểu Linh ngẫn người ra một lúc… Sau đó sự chú ý của nàng hoàn toàn đặt ở trên người Tử Điệp.
Thì ra trong một thoáng ngẩng người này, Hệ thống đã đưa ra một số chỉ thị đối với tiểu nha đầu, dành hết sự chú ý đánh giá Điệp Nhi xong, Tiểu Linh mới hướng Vũ Thiên nói:
“Ngài hỏi xem Tử Điệp cô nương có thể gia nhập Long Tiên Tông hay không, nến đồng ý vào tông, hệ thống sẽ giúp chủ nhân mở ra thêm một cái giới diện nữa trong Vạn Thiên Châu, giúp nàng và tộc nhân của mình có một cuộc sống bình yên”.
Nghe thấy những lời Tiểu Loli nói, Vũ Thiên mới hỏi lại:
“Thật sự chứ?”
Tiểu Linh đáp:
“Một trăm phần trăm là thật, thật không thể thật thêm được nữa…”
Nhận được sự khẳng định từ tiểu nha đầu, Vũ Thiên mới hướng Tử Điệp mở lời:
“Ta đây có một cái tông môn, Điệp Nhi không biết có hứng thú gia nhập hay không, nếu đồng ý với đề nghị này của ta, toàn bộ Phệ Thiên Thần Long một phe này sẽ có nơi ăn chốn ở”.
Nghe những lời này, La chấp sự, Ái Hoa Tiên Tử và bốn vị cung phụng đã khiếp sợ vạn phần rồi, tất cả bọn họ đều biết tông môn của Vũ Thiên được đặt trong một cái pháp bảo chứa vật sống.
Nhưng mà để chứa hơn một nghìn hai trăm con yêu thú to lơn như thế, còn để cho chúng có thể thoải mái sinh hoạt, thì không gian đó phải rộng như thế nào đậy?
Còn Tử Điệp đã lâm vào trầm mặc rồi, sau một hồi lâu suy xét, nàng mới lên tiếng hỏi Vũ Thiên.
“Chẳng hay, công tử có thể cho Điệp Nhi tận mắt xem nơi đó rồi mới làm ra quyết định có được không (nói xong, nàng lời nó của mình ngốc đến chừng nào rồi, tất cả mọi người còn đang thăm dò bí cảnh, làm sao xem nha)”
Hiểu được tâm ý của Tử Điệp, đưa ánh mắt của mình, nhìn về Tiểu Loli, tiểu nha đầu cũng rất cơ linh nhanh chóng đáp, gật đầu vời chủ nhân của mình.
Thấy Tiểu Linh biểu thị là có thể xem, nhân vật chính hướng Điệp Nhi trả lời:
“Được”.
Trong nháy mắt sau khi nghe thấy tiếng đáp lời của Vũ Thiên, tâm trạng của Tử Điệp không biết đã thay đổi bao nhiêu lần rồi, mở đầu là có chút kinh hãi vạn phần, tiếp đến là có phần không tin tưởng và có phần đợi mong, cuối cùng đến nghi hoặc.
Nghĩ mãi không hiểu hàm ý trong một tiếng trả lời của Vũ Thiên, nàng vội nói ra nghi vấn của mình:
“Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong bí cảnh, công tử làm sao đưa Điệp Nhi đi xem nơi đó?”
Lúc này,