Nếu như Tân Hoài An nhờ ông ấy giúp đỡ, cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: "Ông ấy là giáo viên của đội dự án của cháu.
Thực ra cháu cũng tham gia dự án này, chỉ là dùng một cái tên khác”
"Thì ra là vậy.” Chử Châu nhìn cô, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cười nói, "Bài luận văn đó là cháu viết đúng chứ?" Tần Hoài An sửng sốt, không ngờ ông ấy còn có thể đoán được chuyện này.
Cô phải thán phục trước sự sắc sảo của người đàn ông này.
Cô gật đầu, “Vâng” Không ngờ Chử Châu đột nhiên lại thẳng thắng nói “Được, cháu sẽ giúp cháu chuyện này.” Trong lúc kinh ngạc vui sướng, cô không tránh khỏi có chút khó hiểu, “Chủ hai, chú đây là đồng ý rồi sao?" Chử Chậu gật đầu, cười nhẹ, nghiêm mặt nói: “Tôi đã đọc luận văn đó của cháu.
Viết rất hay, hơn nữa chú cũng đã từng xem qua tài liệu tham gia thi đấu mà các cháu nộp trước đó.
Kết luận thí nghiệm của cháu rất có ý nghĩa.
Còn có giá trị cho việc tiếp tục nghiên cứu và phát triển”.
| Sau đó ông ấy nói đầy ẩn ý: “Nếu bởi vì một chuyện như vậy, mà bị hủy đi tư cách thi đấu, thực sự quá đáng tiếc, không phải sao?”
Tần Hoài An không biết phải nói gì, cảm giác được công nhận này khiến cô rất cảm động, trong lòng cô vô cùng cảm kích Chử Châu.
Cô nén lại sự xúc động trong lòng, trịnh trọng nói: “Cảm ơn chú, chú hai Chử!”
“Cảm ơn gì chứ, cứ coi như chú không nỡ vùi dập nhân tài đi, dù sao, chủ cũng là tốt nghiệp ngành y khoa”
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Tần Hoài An, Chử Châu cười nhẹ nói: “Chú học là ngành tâm lý học y khoa” Tân Hoài An gật đầu, trong lòng càng thêm hiểu rõ Chử Châu.
Với sự giúp đỡ của Chử Châu, Tần Hoài An đã sớm nhận được tin vui: Ban tổ chức đã thương lượng lại, khôi phục lại tư cách thi đấu cho bọn họ.
Các thành viên trong nhóm đều rất vui vì điều này, nhưng bọn họ cũng biết đây đều là công sức của Tân Hoài An, đều nhìn cô với ánh mắt khác xưa.
Trương Nhược Phi trong nhóm thảo luận trực tiếp gắn tên cô, nói: “Bạn học Thư Thảo, tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói ngày hôm đó”.
“Mọi người đều là đồng đội trong cùng một nhóm, tôi biết anh không có ác ý” Tần Hoài