Chử Chẩn Phong nghĩ vậy, lại đổ đầy một bát canh khác.
Sau khi ăn xong, anh chìm vào suy nghĩ miên man.
Y thuật của Tần Hoài An là chính mắt anh nhìn thấy, hơn nữa, trong cuộc thi đấu y học tổ của cô còn giành giải nhất.
Cô quả thực là một thiên tài y học.
Hàn Âu Dương có phải cũng là nhìn trúng điểm này, mới chọn Tần Hoài An?
Nhà họ Chử từ trước đến nay đều cạnh tranh với nhà họ Hàn trong ngành y, hai bên càng không ngừng tranh giành nhân tài.
Có lẽ anh có thể dùng cách nghĩ mới, để quyết định xem có giữ Tần Hoài An ở lại hay không.
Tần Hoài An đến bệnh viện đưa canh gà, đút cho bà uống, cùng bà nói chuyện một lúc.
Khi quay trở về, đêm đã rất muộn nhưng đèn trong biệt thự vẫn sáng.
Nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha hồi lâu, Tần Hoài An sửng sốt, “ Cậu Chử, anh còn không đi nghỉ ngơi sao?"
Hôm nay, khi anh vừa trở về trạng thái vô cùng không tốt.
" Tôi có chuyện muốn nói với cô”
Chử Chấn Phong sắc mặt lạnh lùng, tư thế cao ngạo, khó thể áp chế.
Nếu một người bình thường nhìn thấy, trong lòng sớm đã đập thình thịch rồi.
Nhưng mà, Tần Hoài An đã sống cùng với Chủ Chấn Phong một khoảng thời gian, từng thấy có những lúc sắc mặt của anh còn lạnh hơn thế này.
Vì vậy, cô vẫn bình tĩnh đứng nhìn anh, " Anh nói đi.”
Chử Chấn Phong nhìn cô không chút sợ hãi, cau mày, sắc mặt càng lạnh.
Giọng nói cũng trầm xuống, “ Hàn Âu Dương dùng cái gì mua chuộc cô?”
Tần Hoài An chớp chớp mắt, thản nhiên nói, " Không có
" Còn dám ngụy biện, tôi đã thấy cô qua lại riêng với anh ta không chỉ một lần!” Chu Chấn Phong đứng dậy, thân hình cao thẳng tiến đến trước mắt Tần Hoài An, nhìn cô với vẻ trịch thượng, như muốn dùng ánh mắt sắc bén nhìn thấy cô..
“