Tên nào chán sống, dám dùng loại chuyện này để tung tin đồn nhảm?
Trên đường trở về.
Vệ Nam xúc động nói: “Cậu chủ, bà chủ, bà ấy rất quan tâm đến sức khỏe của anh.
Lúc tôi đi kê đơn, bác sĩ người ta sớm đã kê đơn rồi, thuốc cũng đã đóng gói rồi.”
Chử Tấn Phong nhìn một mảnh đơn thuốc trên bao thuốc, tiện tay mở ra, nhanh chóng quét qua, cả người đều tối sầm lại.
Anh khịt mũi, “Thuốc này cậu tự mình uống đi!”
“Như thế làm sao mà được? Là bà chủ kê cho anh mà”
“Không cần!”.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu chủ nhà mình, Vệ Nam không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Chử Tấn Phong mím môi, một lúc sau mới nói: “Chuyện tôi bảo cậu đến bệnh viện điều tra cậu đã điều tra rõ chưa?”
Vệ Nam thu hồi sắc mặt, "Điều tra rõ ròi”
“Tôi đã kiểm tra hồ sơ chẩn đoán của Hàn Âu Dương, anh biết anh ta có vấn đề gì không?”
Vệ Nam cố ý muốn đùa cợt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của cậu chủ, anh ta liền cười xấu xa nói: “Hóa ra mấy năm trước Hàn Âu Dương gặp tai nạn, tôi đoán là khoảng thời gian trước đây bà Hàn đã đi khắp nơi tìm những cô gái trẻ, chính là muốn dùng một số thủ đoạn khoa học để kéo dài hương hỏa cho nhà họ Hàn”
Chử Chấn Phong không cho là đúng ừ một tiếng, ánh mắt chợt trầm xuống.
Anh ta vừa dứt lời, Chử Tấn Phong liền nhíu mày.
Theo kết quả điều tra của Vệ Nam thì đúng với lời những lời Tần Hoài An nói ngày hôm qua.
Anh trầm ngâm, “Chẳng lẽ anh thật sự hiểu lầm cô rồi sao?”
“Cậu Chử, anh đang nói ai vậy?”
Chử Tấn Phong nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, "Không có gì?
Đối với Tần Hoài An, anh vẫn cần xác nhận lại.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện đêm qua đột nhiên ập đến trong tâm trí anh.
Tần Hoài An và Hứa Văn Nhã hẹn gặp nhau tại một quán trà.
“Cô Hứa, cảm ơn cô, nếu không phải được cô tiến cử, thì em căn bản đã không có cơ hội có
được sự bồi dưỡng của giáo sư Thường, không có cơ hội