Tần Hoài An đè nén căng thẳng trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Lúc đó tình hình khá phức tạp, bác sĩ đã nhận ra tôi, tôi đâu thể trả lời không phải.
Làm thế há chẳng phải sẽ khiến nhà họ Chử anh mất mặt sao?”.
Nói xong, cô lặng lẽ quan sát nét mặt của người đàn ông.
Anh ta không nói câu nào nhưng ánh mắt càng ngày càng tối.
Bất chợt, anh ta đứng dậy chậm rãi đi về phía Tần Hoài An.
“Xem ra cô quả thực thông minh hơn tôi tưởng tượng, biết bệnh viện Phú Khang là của Chử.
thị.
Cô bèn dùng thân phận “mợ chủ nhà họ Chử”, không những giành được điều kiện chữa trị tốt nhất mà còn được miễn phí toàn bộ chi phí”
Anh dừng lại trước mặt Tần Hoài An, nhìn cô từ trên cao xuống, chậm rãi mở miệng: “Vậy tôi có nên khen cô là chó cậy gần nhà, gà cây gần chuồng không?”
Khóe miệng Tần Hoài An giật giật.
Khen ư? Anh ta rõ ràng đang mắng cô là chó!
Biết anh đã hiểu lầm mình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Chử, tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng thân phận của mợ Chử để đạt lợi ích”
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô, Chử Chân Phong nhướng mày: “Ô thật sao? Nhưng cô đã làm thế rồi”.
Tần Hoài An im lặng, anh ta vốn dĩ không tin lời giải thích của cô.
Nói nhiều cũng vô ích, Tần Hoài An dứt khoát đi tới bàn làm việc ở bên cạnh cầm giấy và bút.
Chử Chân Phong không ngăn cản cố chạm vào đồ của mình, mà hiếu kì cô muốn làm gì.
Một lát sau, Tần Hoài An quay lại và cầm tờ giấy đưa cho Chử Chân Phong.
“Đây là giấy nợ, tiền chữa bệnh của bà nội tôi coi như tôi mượn.
Trước đó, tôi từng hỏi thăm phí phẫu thuật là 1,6 tỷ, bệnh viện nhà anh đắt hơn, tôi làm tròn 1,8 tỷ, số tiền này tôi nhất định sẽ trả”
Chử Chân Phong sửng sốt.
Anh rũ mắt xuống khó hiểu nhìn tờ giấy nợ trong tay cô.
Thời gian mượn tiền, lý do, số tiền mượn được viết rất rõ ràng.
Nét chữ đẹp, chữ ký bên dưới góc phải hết sức lưu loát thể hiện ý thức quật cường.
“Viết như vậy được chưa?” Tần Hoài An hỏi, trong lòng cô có chút căng thẳng.
Vay tiền theo cách này, trên thực tế, cô vẫn lợi dụng danh nghĩa của anh.
Lỡ như anh ta không chấp nhận…
Khi Tần Hoài An đang lo lắng, tờ giấy trong tay bị rút đi.
“Tờ giấy nợ này, tôi nhận”.
Tần Hoài An sửng sờ, cô thở phào nhẹ nhõm.
Chử Chân Phong thích thú nhìn tờ giấy nợ trong tay thật lâu, sau đó nhìn thoáng qua cô: “Cô tính khi nào trả? Trên giấy nợ cũng không ghi ngày trả tiền”
“Việc này.”
Cô không rõ mình sẽ sắm vai mợ chủ nhà họ Chỉ trong bao lâu, vì khoảng thời gian này cô không thể ra ngoài kiếm tiền.
| Cô đành phải thương lượng: “Đợi tôi đi làm… Bây giờ tiền lương bác sĩ rất cao đấy, nếu như tôi thuận lợi thăng chức, trong vòng năm năm có lẽ…”
“Có lẽ..” Chử Chân Phong không vui ngắt lời cô: “Hiện tại cô là sinh viên năm ba, hai năm nữa mới tốt nghiệp, lại đi làm thêm năm năm.
Một tỷ tám thôi mà bảo tôi chờ cô bảy năm?”
Tần Hoài An khẽ giật mình, cô nhíu mày đáp: “Người bình thường kiếm tiền như vậy là nhanh lắm rồi”.
“Thế à? Nhưng tôi cho vay có lãi, kéo dài càng lâu thì tiền lãi càng nhiều”.
Tần Hoài An kinh ngạc nhìn anh, cô đã đọc được bụng dạ đen tối từ trên mặt anh.
Cô cắn răng nói: “Tôi sẽ trả tiền cho anh càng sớm càng tốt”.
Chử Chân Phong bình thản “ừ một tiếng rồi nói: “Ra ngoài đi, phòng của cô ở bên phải.” Tân Hoài An xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của cô biến mất ở cửa phòng làm việc.
Chử Chân Phong thu hồi ánh mắt, nhíu mày nhìn tờ giấy nợ trong tay.
Một tỷ tám đối với anh mà nói chỉ bằng một bộ vest thủ công trên người anh.
Ngược lại, hành động vừa rồi của người phụ nữ đó… hơi vượt xa dự đoán của anh.
Anh gọi điện cho Vệ Nam, trầm giọng hỏi: “Hôm nay Tần Hoài An có gì khác thường không?”.
Ở đầu dây bên kia, Vệ Nam báo cáo tất cả chi tiết cho anh biết.
Chử Chân Phong nghe xong thì đôi mày anh tuấn nhíu chặt.
Nghe Vệ Nam nhắc tới biểu hiện của Tần Hoài An ở trung tâm thương mại, dường như cô thực sự không phải là một người phụ nữ tham hư vinh?
Vệ Nam phỏng đoán nói: “Cậu Chử ơi, có lẽ cô ấy thật sự bị mẹ nuôi ép buộc, tôi nghe chính miệng mẹ nuôi cô ấy đòi cô ấy 15 tỷ..”
“Cậu đang giải thích giúp cô ấy hả?” Giọng nói lạnh lùng mang theo sự nguy hiểm và cảnh