Dáng vẻ bất lực trên mặt Tân Hoài An như một cái tát lớn, làm cho vẻ mặt Chử Gia Mỹ vô cùng đau đớn, nên nhất thời không nói được một từ nào.
Cô ta phản ứng lại, tức giận lao về phía trước, “Cho dù anh trai tôi đang nắm tay cô, cô cũng có thể buông ra mà! Tay cô đặt ở đó không phải là để lợi dụng thì để làm ?”
Vừa nói cô ta vừa vươn tay muốn kéo Tân Hoài An ra, nhưng sắc mặt cô ta bỗng chốc đơ cứng lại.
Vương Thanh Hà bước tới, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy Gia Mỹ?”
Chử Gia Mỹ vẻ mặt kỳ quái, ‘Gỡ, Gỡ không ra…”
“Hừ”
Tân Hoài An diễu cợt một tiếng.
Nếu không phải do tay của Chử Chấn Phong năm quá chặt, cô không thể thoát ra, vậy thì liệu có đến lượt Chử Gia Mỹ có thể ở đây nói ra mấy lời hàm hồ như thế này không?
Tuy răng người đàn ông này đang hôn mê, nhưng sức lực của anh vẫn rất mạnh mẽ, như cái kẹp sắt nắm chặt lấy bàn tay của cô, Tân Hoài An cũng mong Chử Gia Mỹ có thể giúp cô rút tay của anh ra.
Nhưng rõ ràng, cô ta cũng không thể.
“Thật kỳ lạ, Chấn Phong nắm tay con nhóc Tân Hoài An không chịu buông là có ý gì?” Tống Cẩn Dung ngạc nhiên nói.
Liễu Giai Tâm mím môi, bà ấy không có câu trả lời, cũng không thể trả lời được.
Sắc mặt của Vương Thanh Hà trở nên rất khó coi.
Cô ta không thể để cho Chử Chấn Phong nắm chặt tay Tân Hoài An như này được, chuyện này không phải có thể khiến cho người khác hiểu lầm sao?
Vương Thanh Hà dựa vào bên giường, kêu lên: “Chấn Phong, em là Thanh Hà đây, anh nghe thấy không? Tỉnh lại đi!”
“Đừng kêu nữa, anh ấy đang hôn mê Tân Hoài An lạnh lùng nói, xem qua tình hình của Chử Chấn Phong, “Nhìn dáng vẻ anh