“Cô ta đã lên kế hoạch vụ ám sát trên con đường hôm đó, và chính cô ta là người mua kẻ giết người.”
Đồng tử của Tân Hoài An co rút lại, cảnh tượng ngày hôm đó xẹt qua trong đầu cô, nhớ lại vẫn không khỏi sửng sốt.
Người phụ nữ đó thực sự là một phụ nữ đáng sợ.
“Hiện tại tôi không biết hôm qua lí do cô ta định bắt cóc cô là gì, nhưng… tôi nghe nói chính cô là người tiết lộ cho cô ta biết việc Thanh Hà là vợ của Chử Chấn Phong tôi?”
Chử Chấn Phong nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm có dấu vết dò hỏi.
Tân Hoài An.
Nghe thấy?Là nghe Vương Thanh Hà nói à…
Cô giật giật khóe môi dưới, nhưng cơn đau từ má truyền đến khiến cho khuôn mặt cô nhăn lại vì đau.
“Là do cô ta quá sợ hãi, là chính cô ta tự mình nói” Tân Hoài An nhẹ giọng nói, không có che giấu.
Nghe xong, Chử Chấn Phong nhíu mày nghỉ hoặc.
Cách trả lời của cô rõ ràng là khác với lời củaVương Thanh Hà.
Vệ Nam từ trước đến nay im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người, lúc này không khỏi thấp giọng xen vào: “Anh Chử, cô Tân dám nhảy xuống xe.
Chuyện này đủ để chứng minh cô ấy đủ can đảm không sợ hãi rồi”
Chử Chấn Phong bất mãn liếc cậu ta một cái, “Cậu muốn nói là Thanh Hà nói dối sao?”
Vệ Nam lần thứ hai ý muốn nói, “Không, không dám … Anh Chử, em nghĩ anh đủ lí trí để phân biệt được đâu là thật, đâu là giả: Chử Chấn Phong khit mũi, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, liền ra lệnh: “Hàn Lệ Hoan nhất định vẫn sẽ phái thêm người đi theo dõi.
Hơn nữa, nếu không có chuyện gì, cậu về trước đi”
“Vâng” Vệ Nam gật đầu, lại liếc nhìn Tân Hoài An trước khi rời đi, ân cần nói: “Cô Tân, cô chăm sóc vết thương cho tốt”
“Cám ơn” Tân Hoài An gật đầu.
Nhìn Vệ Nam rời đi,