Cô cười nhạt, nói: “Vậy chúng ta có thể nói chuyện về việc ly hôn được không?”
Chử Chấn Phong “…”
Tân Hoài An tự mình nói ra: “Lúc trước chúng ta đã nói qua sau khi lễ nhậm nhậm chức của anh kết thúc thì chúng ta sẽ ly hôn.
Sau đấy cũng bởi vì anh bị thương, nên chuyện này mới dời thêm mấy ngày thế này.
Bây giờ đã gió êm biển lặng rồi, rất thích hợp để ly hôn”
“Anh cảm thấy như nào?”
Chử Chấn Phong mím môi, trầm giọng nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tân Hoài An vô cùng khó hiểu, cô còn chưa xác nhận thời gian cụ thể với anh, sao anh lại tắt máy như vậy chứ?
Trạng thái của Chử Chấn Phong trên điện thoại có vẻ không tốt lắm.
Lẽ ra chuyện ly hôn này nên là anh đưa ra trước, nhưng Tân Hoài An lại chủ động đưa ra rồi.
Người phụ nữ đó, rất muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh sao?
Không biết làm sao, trong lòng có thứ cảm giác cáu kỉnh khiến anh có chút không thể giải thích được.
Có vẻ như sự phát triển của sự việc đã đi chệch hướng mà anh đã định sẵn từ ban đầu, khiến anh mất kiểm soát.
Anh rất không thích thứ cảm giác này.
Lúc này, Vệ Nam gõ cửa đi vào, báo tin đến: “Anh Chử, điều tra ra rồi, gần đây có người nhìn thấy cô cả của nhà họ Hàn xuất hiện ở Hải Lam.
Xem ra, vụ ám sát trên đường có vẻ không hề liên quan đến cô ta”
Chử Chấn Phong bất chợt thở nhẹ một tiếng.
“Cô cả đó luôn hành động rất ma quái và quái gở, quả thật chỉ có mình cô ta mới dám làm như vậy thôi.” Vệ Nam thở dài, định hỏi Chử Chấn Phong sẽ