Tân Hoài An ngay lập tức gọi điện thoại cho Chử Châu.
“Chú hai, tại sao chú lại đón bà cháu xuất viện? Hiện tại bà ấy đang ở đâu?” Tân Hoài An nói với giọng điệu lo lắng.
“Chuyện này, chú cũng là do người khác giao phó.
Đừng lo lắng, tình trạng bây giờ của bà cháu rất tốt, bình an vô sự”
“Vậy thì bà ấy ở đâu ạ?”
“Chú xin lỗi vì bây giờ chú không thể nói cho cháu biết được”
Chử Châu càng che giấu, Tân Hoài An càng cảm thấy có vấn đề.
Trong mắt cô, vị chú hai Chử này luôn là một người ngay thẳng, quang minh chính đạo, sẽ không trong bóng tối bí mật ra tay.
Tân Hoài An lại cầu xin: “Chú nói với cháu đi, hoặc là, chú nói cho cháu biết tại sao chú lại làm như vậy”
“Xin lỗi, chú không có gì để nói cả”
Chử Châu lại lần nữa từ chối, sau đó chủ động tắt điện thoại của mình.
Nhìn điện thoại, trong lòng Tân Hoài An khế lóe lên nhiều ý nghĩ phức tạp.
Chú hai Chử nói là do người khác giao phó, chẳng lẽ là Chử Chấn Phong sao? Nhưng quan hệ chú cháu của bọn họ hình như cũng không thân thiết lắm, mơ hồ cũng có thể thấy bọn họ có chút đề phòng lẫn nhau.
Vậy còn có ai nữa?
Tân Hoài An đang suy nghĩ miên man, vô tình liếc nhìn khách sạn mình vừa mới rời đi, thì nhìn thấy một chiếc xe Maybach màu bạc đang đứng ở cửa khách sạn.
Cửa xe mở ra, hai bóng người lần lượt bước ra khỏi xe.
Là Chử Châu vừa cúp điện thoại của cô!
Và người đi theo ông ấy lại chính là Hàn Âu Dương!
Hai người họ?
Một số hình ảnh được ghép lại với nhau trong tâm trí của Tân Hoài An.
Vào ngày diễn ra lễ bàn giao, Chử Châu và Hàn Âu Dương đã từng trò chuyện thân thiết trong vườn, nếu nói hai người không nói gì thì thật khó tin.
Hiện tại bọn họ lại cùng nhau xuất hiện tại khách sạn nơi Hàn Lệ Hoan vừa mới xuất hiện, cho thấy nhiều khả năng là